Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu - Chương 66
Cập nhật lúc: 2024-11-02 23:37:31
Lượt xem: 204
Gần đến chiều tối, bệnh nhân trong y quán chỉ còn lác đác vài người, các tiểu đồng cũng đã thu dọn dược liệu xong.
Không lâu sau, Lâm nhị gia tiễn vị bệnh nhân cuối cùng, vội vàng uống một ngụm trà đặc. Nước trà đúng là tỉnh táo đầu óc, nhưng vào lúc thời tiết dần nóng lên thì lại trở thành một phiền não không nhỏ.
Lâm nhị gia nóng đến toát mồ hôi, nghĩ thầm sau khi về phủ phải bảo Khương thị may cho mình một bộ y phục mỏng.
Sau đó, trước mặt ông liền xuất hiện một đĩa anh đào đen ngọt lạnh lẽo, màu đỏ sẫm trông vô cùng hấp dẫn.
"Nhị cữu cữu, vừa rồi có người bán hàng rong bán anh đào nhà trồng, con mua một ít, dùng nước giếng ướp lạnh, người mau nếm thử đi, rất ngọt đấy ạ." Dư Yểu thấy anh đào ngon nên mua hết toàn bộ của người ta, chia cho các tiểu đồng một ít, còn lại vẫn còn một gánh lớn.
Lâm nhị gia vừa nghe nói dùng nước giếng ướp lạnh, vội vàng cầm hai quả bỏ vào miệng, vừa lòng gật đầu nói quả thật rất ngọt.
"Nhị cữu cữu, con mua nhiều quá, người mang một nửa về đi, ngoại tổ mẫu, cữu mẫu và biểu tỷ Tế Tân chắc chắn cũng thích ăn." Dư Yểu rất hiểu chuyện, anh đào đều được xếp gọn gàng trong một cái giỏ, rất dễ mang về.
Lâm nhị gia ăn thêm hai quả nữa, cười đáp ứng, lúc này ông mới nhận ra có thêm một đứa cháu gái ngoan ngoãn hiểu chuyện ở y quán là một chuyện tốt.
"Nhị cữu cữu, vậy ngày mai con còn có thể đến nữa không ạ?" Anh đào đã tặng, hiếu tâm cũng đã bày tỏ, Dư Yểu ngập ngừng nhìn ông, lộ ra mục đích thực sự.
"Nhị cữu cữu cũng không phải người sắt đá, ngăn cản con học y, con muốn đến thì cứ đến. Chỉ là, Yểu Nương, ngày mai con tốt nhất nên đội nón che mặt, nếu không phơi nắng phơi mưa, không bao lâu nữa, mặt con sẽ bị cháy nắng. Còn nữa, con giống mẫu thân con, quá thích ăn đồ ngọt, không sợ sâu răng sao?" Lâm nhị gia lắc đầu, bảo Dư Yểu sau khi về nhà nhớ súc miệng cho sạch sẽ.
Dư Yểu rất vui vẻ, gật đầu lia lịa đồng ý, sau khi cáo biệt nhị cữu cữu, liền vui vẻ bước ra khỏi cửa y quán.
Nàng và Lục Chi mỗi người xách một giỏ anh đào căng mọng, quả nào quả nấy đều to tròn đỏ mọng, định mang về phủ cho Đới bà bà và các hộ vệ cùng nếm thử.
Trước khi ra ngoài, Dư Yểu đã dặn dò hộ vệ Đại Ngưu, khoảng giờ Dậu thì đánh xe ngựa đến y quán đón nàng. Bây giờ đã quá giờ Dậu một chút, nàng đứng ở cửa y quán ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng xe ngựa.
Tuy nhiên, Dư Yểu đúng là có nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy về phía y quán, nhưng không phải chiếc xe quen thuộc của nàng.
Chỉ riêng hai chiếc đèn đồng hình con công đặt ở càng xe cũng không phải thứ mà người thường có thể sở hữu.
Dư Yểu và Lục Chi đều tưởng là thế gia quyền quý trong kinh thành đi ngang qua, còn thận trọng lùi lại một bước nhường đường.
Thế nhưng, xe ngựa chậm rãi dừng lại bên cạnh Dư Yểu, cửa xe cũng theo đó mở ra.
Thiếu nữ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, nam tử đang lười biếng dựa vào thành xe nhìn chằm chằm vào giỏ nàng đang xách, bên trong đựng đầy anh đào.
"Chậm chạp, còn muốn ta xuống xe mời nàng lên sao?" Tiêu Diễm khẽ nhướng đuôi mắt, có chút bất mãn với vẻ mặt ngẩn ngơ của nàng.
(Chanh: Trong 1 khoảnh khắc nào đó, tui ước nam9 kh phải hoàng đế, huhu chồng đến đón vợ đi làm về, làm thường dân được hông, đừng ngược nhỏ ngốc nu9 nhà tui.)
Hắn vươn một bàn tay với các khớp xương rõ ràng ra ngoài cửa xe ngựa, trước khi Dư Yểu kịp phản ứng, đã dễ dàng kéo nàng lên.
Lúc Lâm nhị gia rời khỏi y quán vừa vặn nhìn thấy cửa xe ngựa đóng lại, ông hít một hơi thật sâu, tim đập thình thịch.
Nhưng ngay sau đó, ông lại thấy Lục Chi leo lên ngồi trên càng xe, rõ ràng là quen biết với người đánh xe, nghi ngờ trong lòng nhanh chóng tan biến.
Lâm nhị gia thầm nghĩ, cháu gái mình không thiếu bạc, ngày thường cũng không có chỗ nào tiêu tiền, đi một chiếc xe ngựa sang trọng như vậy cũng là chuyện bình thường.
Y quán nhà họ Lâm cách nhà không xa, ông cũng không đi xe ngựa, xách theo một giỏ anh đào cùng một người hầu, thong thả đi về phía phủ Lâm gia.
Trong xe ngựa, Dư Yểu ngồi xuống rồi mới từ từ nhận ra lý do Tiêu Diễm xuất hiện ở cửa y quán.
Lang quân, đây là muốn đón nàng về phủ sao? Giống như nàng tiễn lang quân lên triều vậy.
“Lang quân, chàng đến đón ta về nhà sao?” Trong lòng Dư Yểu ngọt như rót mật, cười đến mức hai mắt cong cong, đã lâu rồi không có ai quan tâm đến nàng như vậy.
Nàng đặt giỏ anh đào xuống, ngước mắt nhìn hắn đầy mong đợi.
“Ừ, ta đối xử với nàng tốt như vậy, tiểu khả ái, nàng định cảm tạ ta thế nào?” Tiêu Diễm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng, thở dài một tiếng rồi hỏi.
Như thể hắn quan tâm đến nàng lắm vậy.
Nhưng sự thật là, người không thể rời xa nàng bây giờ là hắn, hắn vừa rời khỏi Dư phủ đã tham lam nhớ nhung hơi thở trên người nàng, đôi mắt đen láy theo bản năng tìm kiếm bóng dáng nàng, không nhìn thấy bất kỳ ai khác.
Không tìm thấy nàng, hắn trở nên vô cùng bực bội, chỉ khi cố ý dùng thức ăn thừa lạnh lẽo làm nhục người nhà họ Chử mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Vì vậy, sau khi lên triều, qua loa hỏi han vài việc, Tiêu Diễm liền rời khỏi hoàng cung.
Trên đường đến y quán nhà họ Lâm, hắn thậm chí còn bắt đầu bất mãn vì thái độ của tiểu khả ái sáng nay, nghiến răng nghiến lợi nghĩ đến việc nàng tiễn hắn lên triều vậy mà không hề lộ ra một chút biểu cảm lưu luyến!
“Lang quân, anh đào đã rửa sạch rồi, rất ngọt, chàng muốn ăn không?” Hắn muốn nàng tự mình cảm tạ, Dư Yểu liền chọn ra một quả anh đào to nhất, đỏ nhất, cẩn thận bỏ hạt, đưa đến bên môi hắn.
Tiêu Diễm thờ ơ cắn quả anh đào, nước ép chảy ra, đôi mắt đen sâu thẳm đáng sợ lại không ngừng nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ.
Một quả anh đào, còn lâu mới đủ.
“Hôm nay ta lên triều tuy cũng phiền, nhưng không g.i.ế.c người.” Hắn đột nhiên nói ra một câu chẳng đâu vào đâu, nhưng Dư Yểu nhanh chóng hiểu ý hắn.
Chính vì những lời nàng nói với hắn sáng nay, hắn đã nghe vào, nên mới không ra tay lấy mạng người khác.
Nghe vậy, lòng Dư Yểu vừa cảm động vừa trướng đầy, không nhịn được mà nhỏ giọng nói ra một câu mà nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ: “Lang quân muốn ta cảm ơn chàng thế nào cũng được.”
Lời nói của nàng như ngọn lửa châm vào bóng tối, tư thế vốn lười biếng của Tiêu Diễm lập tức thay đổi.
Hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy, áp sát lại, nắm lấy cổ tay nàng.
Dư Yểu cứ tưởng hắn muốn cắn mình, run rẩy ngẩng đầu lên, giống như nữ thần mang lòng trắc ẩn dâng hiến thân mình.
Rất đẹp, rất cảm động, nhìn cũng rất đáng thương.
Tiêu Diễm bỗng nhiên bật cười, tiếng cười êm tai lộng lẫy, mang theo vài phần trêu chọc: “Tiểu khả ái, nàng thật ngoan, ngoan đến mức ta cũng không nỡ xuống miệng.”
Hắn thì thầm những lời mập mờ, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược với lời nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-nham-bao-quan-thanh-vi-hon-phu/chuong-66.html.]
Những quả anh đào to đỏ đến mức đen tím bị những ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn bóp nát, trên mặt hắn hiện lên vẻ thỏa mãn.
Dư Yểu có chút xót xa cho những quả anh đào này nhưng không lên tiếng, thôi, nàng thấy lang quân vui là được rồi.
Chỉ là, tiếng thở dài này không thoát khỏi tai hắn, hắn nheo mắt lại, đưa ngón tay dính đầy nước ép ngọt ngào về phía nàng.
“Ngoan, l.i.ế.m sạch những thứ này đi.” Tiêu Diễm cười tủm tỉm ra lệnh.
…
Dư Yểu chân tay bủn rủn bước xuống xe ngựa, đầu cúi gằm xuống ngực, không dám nhìn thẳng vào những quả anh đào mùa hè thơm ngon nữa.
Nàng vội vàng trở về phòng, thắp liền hai nén hương an thần mới bình tĩnh lại được.
Thế mà tâm trạng của kẻ gây tội hình như rất tốt, hắn hào hứng miêu tả cho thiếu nữ nghe về việc có một gia đình ngu ngốc suýt bị món ăn hắn sai người đưa đến dọa chết.
“Đầu độc nhàm chán như vậy, sao ta có thể dùng trên người bọn họ? Đương nhiên là phải nâng bọn họ lên thật cao, rồi đột nhiên ném xuống cho bọn họ tan xương nát thịt, như vậy mới thú vị.” Ánh mắt Tiêu Diễm trở nên kỳ quái, hắn quyết định tiếp theo sẽ nghe lời khuyên của các đại thần, làm một minh quân nhân từ.
Minh quân phải chiêu mộ hiền tài, hắn cũng phải làm như vậy.
“Lang quân, chỉ cần chàng không g.i.ế.c người là được rồi.” Dư Yểu không hiểu nhưng không ảnh hưởng đến việc nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nghe vậy, Tiêu Diễm liếc nhìn nàng, đột nhiên hỏi một câu: “Vì sao không muốn ta g.i.ế.c người?”
“Bởi vì, sau khi chúng ta thành thân, lang quân chàng sẽ không còn là một mình nữa.” Dư Yểu vẻ mặt ngây thơ, có chút ngại ngùng nói với hắn về dự định trong lòng: “Lang quân có ta, còn có con gái của chúng ta, con trai của chúng ta, sẽ có ràng buộc, làm việc sẽ không thể giống như trước đây, không màng tất cả, không chừa đường lui nữa.”
Trong lòng có người thương yêu sẽ sinh ra sợ hãi, có sợ hãi thì làm việc gì cũng phải thận trọng hơn.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tiêu Diễm hiểu được ý nghĩa của câu nói này từ ánh mắt nàng, trái tim trống rỗng bỗng chốc như được lấp đầy.
Nàng, và những đứa con của nàng và hắn, sẽ ở bên cạnh hắn, trở thành điểm yếu và nỗi lo lắng của hắn.
Khiến hắn bị trói buộc, khiến hắn day dứt khôn nguôi.
Phải nói rằng, lý do này của tiểu khả ái nghe thật quá ư tuyệt vời, khiến trái tim hắn rung động.
Vẻ mặt của hắn trở nên dịu dàng khác thường, hắn xoa đầu thiếu nữ, hỏi nàng đã học được bao nhiêu ở y quán.
“Một ngày, vẫn còn quá ngắn, lang quân, ngày mai, ngày mai sẽ biết hương an thần ta chế tạo có tác dụng hay không.” Dư Yểu nịnh nọt cười, muốn hắn đừng vội, cho nàng thêm chút thời gian.
“Đừng lười biếng, nếu không ta sẽ phạt nàng thật nặng.” Tiêu Diễm rất muốn ngay lập tức bắt nàng về Càn Chương cung, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng chịu đựng.
“Vâng!” Dư Yểu tràn đầy hy vọng, không chú ý đến sự khác thường của hắn.
Sáng sớm hôm sau, nàng lại mang theo hương đến y quán, chờ hai bệnh nhân bị đau đầu hôm qua đến tìm nàng.
Thời tiết đẹp, Dư Yểu thấy nhị cữu mặc một bộ đồ mỏng hơn, đoán rằng thể chất của nhị cữu có lẽ không chịu được nóng.
“Yểu nương, có một việc nhị cữu muốn nói với con. Khụ, đại thúc biết con đến y quán, muốn con hôm nay về nhà, hình như có chuyện muốn hỏi.” Hôm nay Lâm nhị gia tuy đã thay quần áo, nhưng tâm trạng không tốt như hôm qua.
Tất cả là vì đại ca trong phủ của ông, đã tỏ ý phản đối việc Yểu nương đến y quán nhà họ Lâm.
Tuy nhiên, cha mẹ đều còn, lời của đại ca cũng không nói chết, chỉ nói Yểu nương đã đến tuổi cập kê, bây giờ học y thuật không bằng gả cho một gia đình tốt.
“... Đại cữu đã lên tiếng, hôm nay con sẽ về nói rõ với ông ấy.” Dư Yểu mím môi, may mắn là mình chưa nói ra chuyện chữa bệnh đau đầu cho thiên tử, mới ở y quán một ngày đã khiến đại cữu bất mãn rồi.
“Con đừng lo lắng, ta xem đại ca hẳn là có nguyên nhân khác.” Lâm nhị gia mơ hồ cảm thấy dường như không liên quan lắm đến y quán, lên tiếng an ủi nàng.
Nửa chiều, ước chừng Lâm thái y cùng những người khác đã tan làm từ Thái Y viện, Dư Yểu liền cùng nhị cữu cữu trở về Lâm gia.
Ai ngờ lần này người luôn luôn nghĩ đơn giản như Lâm nhị gia lại đoán đúng, Lâm đại cữu tìm Dư Yểu kỳ thực không liên quan đến việc học y thuật của nàng, chỉ là vì muốn hỏi nàng về mối quan hệ với Chử gia.
“Mẫu thân ta cũng là nghe ngoại tổ mẫu của ngươi nhắc tới, nói là Yểu nương lúc tiến kinh có kết bạn cùng lang quân phu nhân Chử gia?” Người đầu tiên mở miệng không ngoài dự đoán, vẫn là đại cữu mẫu Tần thị, dường như bà ta chính là người tiên phong của cữu cữu Dư Yểu.
“Đúng là có chuyện này.” Dư Yểu ngồi cạnh Lâm lão phu nhân, nhận được một ánh mắt trấn an của bà, gật đầu trả lời.
“Có tầng quan hệ này thì tốt rồi, Yểu muội muội, không biết muội có thể trò chuyện với phu nhân Chử gia hay không? Muội muội nhà mẹ đẻ của ta rất muốn quen biết với phu nhân Chử gia.” Phu nhân của Lâm Huyền Tham - Hoa thị hai mắt sáng lên, truy hỏi.
“Phu nhân Chử gia, gần đây có chuyện vui gì sao?” Dư Yểu nhỏ giọng hỏi, nàng không hề ngốc, trước đó không hỏi nàng, bây giờ lại cố ý mời nàng trở về, chỉ vì muốn tạo quan hệ với phu nhân Chử gia, vậy nhất định là có lợi.
“Yểu nương con sống ẩn dật, không biết lai lịch của Chử gia. Họ chính là mẫu tộc của đương kim thiên tử, mà lang quân phu nhân Chử gia mà ngươi cùng đường chính là biểu thân của thiên tử, đặc biệt là vị ngũ nương tử kia nghe nói rất được thiên tử yêu thích, cả kinh thành đều đồn ầm lên rồi.” Tần thị không kịp chờ đợi nói ra tin tức nghe được từ Hoa gia, thể hiện tầm quan trọng của mối hôn sự này.
“Ồ, vậy sao, con thật sự không biết.” Dư Yểu quả thực không biết Chử gia còn có quan hệ thân thích với bệ hạ, trên đường đi cũng không có ai nhắc tới.
Nàng khẽ nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng, lang quân và Chử gia có thù mà…
“Con có thể cùng đường với phu nhân Chử gia là may mắn lớn, nghe lời cữu mẫu, phải nắm chắc cơ hội.” Lời nói của Tần thị đầy hàm ý, chỉ cần Dư Yểu chịu giúp họ kết giao với Chử gia, bà ta có thể tìm cho nàng một mối hôn sự tốt.
Ví dụ như, cháu trai ruột của Tần thị.
“Nhưng, trên đường đi chúng ta căn bản không quen biết. Đại cữu mẫu, người cũng biết, thân phận ta không cao, làm sao có cơ hội nói chuyện với phu nhân Chử gia.” Dư Yểu cúi đầu, giả vờ ra vẻ nhút nhát.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tần thị liền thay đổi, vô cùng khó coi.
Lời đã nói ra rồi, đây chẳng phải là khiến bà ta mất mặt trước Hoa gia sao?
Trước có Dư Yểu từ chối “vay tiền”, sau lại có hôm nay, Tần thị nhất thời tức giận, nói không lựa lời: “Yểu nương, quý nhân ở trước mặt con cũng không biết leo lên tạo quan hệ, không phải đại cữu mẫu nói con, con ngu ngốc như vậy, sau này còn có đường ra sao.”
Trong phòng, Lâm lão phu nhân cùng những người khác đều cảm thấy lời này của Tần thị không ra gì, sắc mặt không được tốt.
“Đại cữu mẫu, con, con không có ngu ngốc, thật đấy, tuy ta không nói chuyện được với phu nhân Chử gia, nhưng con đã kết thân với Vũ Vệ quân rồi đấy ạ!” Dư Yểu tỏ vẻ có chút uỷ khuất, mở to đôi mắt long lanh nước, lần đầu tiên chủ động nói ra việc nàng thân thiết với Vũ Vệ quân.
Dù sao, không lâu nữa lang quân sẽ đến cửa cầu hôn, bọn họ rồi cũng sẽ biết.
“Vũ Vệ quân chẳng lẽ không lợi hại sao?” Một câu nói của Dư Yểu khiến Tần thị nghẹn lời.