Nhan Nhan - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-06-19 01:28:33
Lượt xem: 2,664
Ta và mẹ bị bắt làm con tin, cha ôm ấp ái thiếp viết cho địch quân một phong thư: [Chúng ta là huynh đệ, nữ nhân của ta chính là nữ nhân của huynh, mặc huynh hưởng dụng.]
Kiếp trước, mẹ thà c.hết không khuất phục, mang ta chạy về bên cha.
Ta cứ ngỡ kiếp này cũng sẽ như vậy.
Thế nhưng ẹ lại ăn vận xinh đẹp, chủ động vào doanh trướng của vị Quân hầu kia.
Về sau, cha dẫn binh đến cướp mẹ.
Mẹ tựa vào lòng Quân hầu viết cho cha một phong thư: [Thiếp nghén nặng quá, không thể đến gặp chàng rồi.]
1
Dưới ánh đèn lờ mờ, mẹ tỉ mỉ rửa mặt, búi tóc, bên tai còn cài một đóa hoa màu tím.
Ta chưa từng thấy mẹ xinh đẹp như vậy, trong ký ức của ta, cha chinh chiến bên ngoài, cả phủ đều do một tay mẹ quán xuyến, ngày nào cũng rất mệt mỏi.
Mẹ soi gương một lượt, lại hôn đứa con gái đang giả vờ ngủ là ta, đứng dậy đi ra ngoài.
Ta bò xuống khỏi giường, lặng lẽ đi theo sau nàng, ta cho rằng mẹ muốn bỏ ta lại rồi chạy trốn trước.
Xét cho cùng, ta là một gánh nặng.
Mẹ rất thích cha, nàng vừa nhìn thấy cha là cười.
Ôn nhu hòa khí, như gió xuân ấm áp.
Kiếp trước nếu không phải vì cõng theo ta, nàng cũng sẽ không bị thương ở mặt khi chạy trốn, bị cha ghét bỏ.
Mẹ đi thẳng đến doanh trướng lớn nhất trong quân doanh, nơi đó là chỗ ở của chủ hai mươi vạn đại quân này, Tây Lăng Quân hầu Mục Tuân.
Ơ, sao mẹ lại đến chỗ hắn?
Nàng cũng là người trùng sinh, nàng rõ ràng biết cách trốn thoát mà.
Quân sĩ bên ngoài trướng bèn cản mẹ lại, mẹ nói với người trong trướng vài câu, quân sĩ liền cho nàng vào.
Ta lặng lẽ dò xét từ phía bên kia đến dưới doanh trướng, hiện tại ta mới ba tuổi, nhỏ xíu xìu xiu, không ai phát hiện ra ta.
Ta nhìn vào trong trướng từ khe hở, mẹ đang quỳ dưới chân Mục Tuân: "Đêm đông giá rét, xin để thiếp hầu hạ Quân hầu."
Ta ngẩn người, sao mẹ lại thay đổi rồi?
Kiếp trước, cha để mặc Mục Tuân xử trí mẹ, mẹ lập tức rút trâm cài đầu đ.â.m vào cổ, lấy cái ch/3t ra đe dọa, tuyệt không để mình rơi vào tay người khác.
Thế nhưng hiện tại, mẹ lại giống như những ái thiếp của cha nịnh nọt Mục Tuân.
Mục Tuân nhìn mẹ từ trên cao, hắn ta cũng rất tuấn tú, không thua kém cha, biểu muội của ta từng rất muốn gả cho hắn.
Biểu muội nói hắn thanh tao tuấn mỹ, lại biết thống lĩnh quân đội, tương lai có lẽ sẽ thống nhất thiên hạ này.
Đáng tiếc năm ta năm tuổi vì nhiễm phong hàn mà c.hết, không biết thiên hạ này cuối cùng là thuộc về cha ta, hay là thuộc về Mục Tuân.
2
Mục Tuân đẩy mẹ ra, cười lạnh: "Nếu phu nhân cảm thấy tịch mịch, dưới trướng bản hầu có hai mươi vạn tráng đinh, phu nhân có thể tùy ý lựa chọn."
Hắn kiếp này và kiếp trước giống nhau, đều không thích mẹ.
Hắn coi thường tất cả những người bên cạnh cha, hắn còn gọi ta là con nhóc ăn mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-nhan/chuong-1.html.]
Mẹ không tức giận, nàng ngẩng đầu, bàn tay mềm mại vuốt ve lồng n.g.ự.c Mục Tuân: "Quân hầu chê thiếp là nữ nhân của Bùi Giới sao? Kỳ thực Quân hầu không cần phải kiêng kỵ, nữ nhân đã là vợ người ta càng biết hầu hạ người khác hơn."
"Hơn nữa, Quân hầu có được thiếp, chẳng phải có thể khiến người trong thiên hạ chê cười Bùi Giới hay sao?"
"Cái gọi là mưu lược, đánh vào tâm chính là thượng sách, Quân hầu sao không thử xem."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Mẹ vừa nói vừa ngồi lên đùi Mục Tuân, chân khẽ đung đưa.
Ta rất lo lắng nàng bị Mục Tuân ném xuống đất.
Kiếp trước sau khi chúng ta trốn thoát, Mẹ cũng ngồi lên đùi cha như vậy, cha đẩy Mẹ ngã xuống đất.
"Giang Yến, nàng học những thủ đoạn quyến rũ này từ ai vậy?" Cha tức giận không thể kiềm chế được.
Mẹ mỉm cười: "Phu quân không thích sao? Nhưng đêm qua thiếp nhìn thấy Dung Cơ cùng phu quân như vậy, phu quân rất say mê."
Cha lạnh mặt nói: "Nàng là chính thê của ta, chính thê thì phải có dáng vẻ của chính thê, nếu không thì có khác gì kỹ nữ."
Cha giận dữ bỏ đi, mẹ chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, nàng đến bên giường ta, lúc đó ta vừa mới nhiễm phong hàn.
Nước mắt nàng rơi trên mặt ta, lạnh lẽo vô cùng.
3
May mà lần này Mục Tuân không ném mẹ xuống, hắn hỏi mẹ: "Nàng và Bùi Giới từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tại sao lại muốn thiên hạ chê cười hắn?"
Mẹ ghé vào tai hắn nói gì đó, ta không nghe thấy. Chỉ thấy nàng nói xong liền cắn một cái lên cổ họng Mục Tuân, ánh mắt Mục Tuân lập tức tối sầm lại.
Thì ra, mẹ muốn ám sát hắn!
Ta lo lắng mẹ đánh không lại, đang định chui vào, thế nhưng ngay sau đó thân thể ta bay lên không trung, là quân lính canh giữ doanh trướng phát hiện ra ta.
Hắn bế ta trở về trướng, nói không thể để ta phá hỏng chuyện tốt của Mục Tuân.
Ta không biết có thể có chuyện tốt gì, ta lo lắng cho mẹ, liền òa khóc, nhưng lại vô dụng.
Mãi đến rạng sáng ngày hôm sau mẹ mới trở về, nàng khoác trên người nam trang, váy áo bị xé rách, môi cũng bị cắn phá.
Một ma ma khỏe mạnh bưng đến một thùng nước nóng, Mẹ ngâm mình vào, trên làn da trắng nõn chi chít vết xanh tím.
“Mẹ, người sao vậy?" Ta đau lòng hỏi nàng.
Nàng không trả lời, chỉ dịu dàng hỏi ta: "A Nhan, tối qua ngủ ngon không?"
Ta vốn định nói với nàng là ngủ không ngon, bởi vì ta vẫn luôn lo lắng cho mẹ.
Nhưng lời đến bên miệng ta lại nhịn xuống, ta gật gật đầu: "Mẹ, con ngủ rất ngon."
Sau khi tắm rửa xong mẹ liền lấy phong thư cha viết cho Mục Tuân ra.
Ta không biết chữ, nhưng cả hai đời ta đều nghe người của Mục Tuân đọc qua, trên thư chỉ có mấy chữ: [Huynh là huynh đệ của ta, nữ nhân của ta chính là nữ nhân của huynh, mặc huynh hưởng dụng.]
Kiếp trước mẹ nói Mục Tuân nói dối, nói phong thư này là do hắn giả mạo.
Mục Tuân đưa thư cho nàng, sau khi xem xong sắc mặt nàng trắng bệch.
Trên thư là bút tích của cha, còn nhuốm một chút son, sứ giả của Mục Tuân nói lúc cha viết phong thư này, trong lòng đang ôm một mỹ nhân, dáng vẻ hả hê không gì sánh bằng.
“Mẹ, người đừng xem nữa, con đói bụng." Ta đáng thương nói.
Đây là phong thư khiến nàng đau lòng, ta không muốn để nàng xem nữa.
"Được, mẹ không xem nữa." Nàng đặt phong thư vào trong lò than, rất nhanh đã cháy thành tro bụi.