NHÂN QUẢ KHÔNG SAI - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-08-27 00:22:27
Lượt xem: 2,890
3
Nhưng rồi một ngày, cảnh sát tìm đến nhà.
Viên cảnh sát từng chịu trách nhiệm về vụ mất tích của Sầm Vệ năm xưa giờ đã trở thành Phó cục trưởng.
Ông ta đích thân đến và thông báo với bố tôi rằng người đã được tìm thấy, hiện đang ở trong sở cảnh sát.
Tuy nhiên, bố tôi không có ý định đi nhận người ngay lập tức.
Ông không có một chút lo lắng nào về việc tìm thấy con trai, thậm chí còn có thời gian để dạy bảo tôi.
Ông nói: "Đừng nói với mẹ con vội, chúng ta cần phải xác nhận danh tính của cậu ta trước."
" Sầm Gia lớn mạnh, không phải ai cũng có thể bước vào."
"Khê Nhi, con phải cẩn thận, có thể đây là âm mưu của đối thủ."
Thấy không, những lời nói nghe có vẻ rất hợp lý và chính đáng.
Tôi cúi mắt xuống, bề ngoài tỏ ra khiêm tốn: "Vẫn là bố nghĩ chu đáo nhất."
Hành động của bố tôi tưởng chừng rất kín đáo, nhưng tôi vẫn nhận ra.
Ông đã nhờ người điều tra quá khứ của Sầm Vệ, kiểm tra xem anh ta có tiền án tiền sự gì không, sau khi chắc chắn rằng anh ta không có vết nhơ nào, ông mới quyết định nhận lại con trai ruột.
Trong mắt bố tôi, quan hệ huyết thống không quan trọng bằng hình ảnh đẹp đẽ bên ngoài.
Thật là nực cười!
Nhưng giờ là lúc vở kịch mà tôi chuẩn bị phải được diễn ra.
Phòng khách của biệt thự đã chứng kiến một cuộc gặp gỡ sau mười lăm năm xa cách.
Sầm Vệ đã sống ở một ngôi làng hẻo lánh suốt hơn mười năm, mỗi sáng cậu ta phải dậy sớm đi làm việc, tối về thì giặt giũ cho gia đình đó.
Không được ăn no, không được mặc ấm, đêm thì ngủ trong chuồng lợn, mùa hè thì bị phát ban, mùa đông thì bị lạnh đến mức nổi đầy vết sưng.
Cuộc sống ở đó, anh ta còn sống không bằng con chó!
Sở dĩ tôi biết rõ những chi tiết này là vì tôi đã từng trải qua những điều tương tự.
Phong thủy luân chuyển, lần này là Sầm Vệ phải trải qua tất cả những điều đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-qua-khong-sai/chuong-3.html.]
Khi nhìn thấy người bảo mẫu, Sầm Vệ xúc động chạy đến: "Mẹ, con nhớ mẹ lắm, ngày nào con cũng mơ thấy mẹ!"
Người mẹ thật sự của anh ta đứng bên cạnh, ngượng ngùng, không biết phải làm sao.
Tôi đứng trên cầu thang, chứng kiến tất cả cảnh tượng này.
Xa cách lâu như vậy, làm sao Sầm Vệ có thể nhớ được gương mặt của người trong gia đình?
Cũng không có gì lạ khi anh ta nhận nhầm.
Người bảo mẫu của gia đình tôi có lương tám vạn mỗi tháng, ăn mặc không thua kém ai, thậm chí còn toát ra khí chất hơn cả những phu nhân giàu có.
Ngược lại, Sầm Vệ mặc bộ quần áo rẻ tiền vài chục tệ, chắp vá đủ chỗ.
Từ khi anh ta bước vào, trong không khí đã lan tỏa một mùi hôi hôi nhàn nhạt.
Anh ta trông còn già hơn cả mẹ tôi!
Mẹ tôi yếu ớt lấy khăn tay che mũi, hắt xì liên tục.
Trong mắt bố tôi lóe lên vẻ chán ghét, ông lạnh giọng nói: "Làm bậy, đây là bảo mẫu của gia đình, ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra à?"
Sầm Vệ lúc này mới nhận ra mình vừa làm trò cười, liền chuyển sang ôm lấy mẹ: "Mẹ, mẹ trẻ đẹp quá, con còn không dám nhận!"
Mẹ tôi xúc động đến rơi nước mắt: "Vệ Vệ của mẹ, con về là tốt rồi..."
Hai mẹ con ôm nhau khóc, cảm động vô cùng.
Tôi cầm khăn giấy lau khóe mắt.
Tất nhiên là giả vờ!
Kiếp trước, Sầm Vệ từng đứng từ xa nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, bịt mũi và hỏi nhà có phải đã có chuột chui vào đường cống thoát nước không.
Anh ta còn tuyên bố rằng mình chỉ có một người em gái là Lâm Hinh Nhi.
Lần này, làm sao tôi có thể để cho anh ta dễ dàng thoát khỏi?
Tôi giả vờ ngây thơ hỏi: "Bố, mẹ, sao trong nhà có mùi lạ quá, hôi hôi nhỉ?"
"Không phải có cái gì bẩn thỉu chạy vào nhà chứ? Hy vọng không phải là loại virus truyền nhiễm gì đâu!"