Nhận Thân Xong Liền Vào Thiên Lao - Chương 10. Ngoại truyện buổi đầu gặp mặt
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:18:51
Lượt xem: 104
Ta tên là Đổng Ngọc, là con trai của Trấn Quốc công.
Mấy ngày nay ta đúng là phiền đến sắp chế..t rồi!
Cha ta lại nạp thêm một vị thiếp nữa.
Ông ấy thậm chí còn muốn để Đổng Yến làm vợ lẽ của ta.
Ta không thích một muội muội mít ướt, chỉ thích mách lẻo.
Hơn nữa, nàng ta còn là đích nữ của tướng quân, làm vợ lẽ của ta cũng không phải là chuyện vinh dự gì.
Ta cầm cây giáo, mang theo tiền mẹ để lại cho ta dứt khoát rời khỏi Đổng phủ.
Thị vệ đi theo ta đều là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Chúng ta định cư ở phía đông thành.
Là con vợ cả của Trấn Quốc Công, ta đương nhiên không thể so cha ta kém hơn được.
Dù ta khinh thường việc ông ấy cưới nhiều thiếp như vậy.
Nhưng ta không thể không thừa nhận ông ấy là một Trấn Quốc công lợi hại.
Vì thế, ta không thể từ bỏ hai chữ “Văn võ”.
Việc ta rời khỏi Đổng Phủ không có nghĩa là cắt đứt quan hệ.
Chỉ là ta không thích cuộc sống trong phủ, và cha ta cũng đồng ý.
Suy cho cùng ta làm con ngoan trong suốt 15 năm.
Không ngờ ngay ngày đầu tiên dọn đến, ta đã nghe thị vệ nói nhà bên cạnh có cha mới mất.
Ngày hôm sau, có ác bá tới tìm đứa trẻ mười ba tuổi ở nhà bên.
Thật là súc sinh!
Ta cầm theo giáo đuổi đánh ác bá.
Nhìn đứa trẻ tựa như củ cải nhỏ trước mặt, ta hỏi nàng có muốn làm thị nữ của ta không.
Tình cờ chúng ta chỉ có vài tên đàn ông sống ở nhà bên cạnh, sinh hoạt có chút cẩu thả.
Thật bất ngờ, nàng ấy đã trực tiếp từ chối ta.
Nàng ấy nói muốn mổ heo để kiếm sống.
Nàng nói rất kiên quyết, nhưng hai hàng nước mắt còn vương trên má lại có chút buồn cười.
Từ đó trở đi, mỗi khi đọc sách ta lại nghe thấy tiếng la hét thảm thiết ở bên nhà hàng xóm.
Lúc đầu ta còn tưởng rằng ác bá lại tìm đến.
Nhìn lại thì ra là cô nhóc nhà bên cạnh đang gi.e.t heo.
Nàng ấy còn nhỏ hơn con heo, và con heo chỉ cần đẩy một cái là nàng ấy ngã sõng soài.
Rất buồn cười.
Nhưng chính tiếng hết này lại làm ta bực mình.
Không thể đọc được một từ nào.
Tốt hơn vẫn nên ở trong Đổng phủ, ít nhất nơi đó yên tĩnh.
Ngày đó nhà bên cạnh lại có tiếng la hét, cùng với đó là tiếng khóc xé lòng.
Ta không thể chịu đựng được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-than-xong-lien-vao-thien-lao/chuong-10-ngoai-truyen-buoi-dau-gap-mat.html.]
Đi lên giúp nàng giữ heo để nàng ấy gi.e.t nó.
Cuộc đời luôn cần có bước đầu tiên, nếu tiếp tục thất bại, có thể nàng ấy sẽ chế..t đói.
Ta muốn nàng ấy đừng c.h.é.m ta, miệng ta thật thiêng.
Trên cơ bản nàng đã c.h.é.m tay ta.
May mắn thay, sức lực của nàng ấy không lớn, chỉ có má.u phun ở trên tay thôi.
May mắn tay chưa bị chặt đứt.
Ta nói thị vệ giúp nàng ấy gi.e.t heo và ta có được cả một buổi trưa bình yên.
Máu đã ngừng chảy, nhưng mất quá nhiều m.á.u khiến ta chóng mặt.
Chạng vạng tối, nàng bưng một bát thịt heo vào cho ta ăn.
Ta không có chút phòng bị nào ăn ngay một miếng do nàng ấy đút.
Ta gần như đã chế..t trong tay nàng ấy.
Mùi tanh của thịt sống mang theo vị mặn ở trong cổ họng.
Lúc đó ta nghĩ, nàng ấy có phải là người do kẻ thù của ta phái đến để gi.e.t ta không?
“Chu Thúy Hoa, nàng thật hiểm độc!”
Nàng ấy có chút không vui khi thấy ta nôn mửa.
Không thể tin được, nàng tự nếm một miếng, tiếng nôn mửa so với tiếng của ta còn lớn hơn.
Lúc ấy ta không ngừng được cười, một nụ cười không hề mang theo ý nghĩ nào khác.
Chẳng nhằm mục đích gì cả, chỉ đơn giản là muốn cười thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên sau khi mẹ qua đời, ta cảm thấy tự do, thoải mái.
Dần dần, nàng ấy ngừng khóc.
Nàng ấy tự học được cách gi.e.t heo rồi mang ra chợ bán.
Nàng dần cao lên, từ một củ cải nhỏ lớn lên thành cô nương duyên dáng, yêu kiều.
Thiếu niên xung quanh đều có ý với nàng ấy.
Nhưng băn khoăn với thân phận của nàng nên cũng không dám nói gì.
Ta phát hiện ta rất quan tâm những suy nghĩ của họ về nàng ấy.
Ta không thích.
Trong 5 năm, nàng ấy đã sớm trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời ta.
Chỉ ở trước mặt nàng, ta mới là con người thật nhất của mình.
Mỗi lần sau lá mặt lá trái với người khác, ta đều đến nhà nàng để ăn trực.
Tất nhiên tay nghề nấu nướng của nàng ấy càng ngày càng tốt, nếu không thì ta đã không đến ăn trực.
Nàng ấy luôn nghĩ rằng ta có điều gì muốn nói với nàng.
Kết quả là ta không hề nói chuyện trong khi ăn.
Đương nhiên ta cũng không ăn miễn phí, ta sẽ mang điểm tâm đến cho nàng ấy.
Những món ăn mà nàng ấy không nỡ bỏ tiền mua.
Hơn nữa ta còn giúp nàng ấy rửa rau xắt rau, không có người ăn trực nào hiền huệ như ta.
Vì vậy nàng ấy luôn chờ mong sự xuất hiện của ta.