Nhân vật phản diện dạy ta theo đuổi nam nhân - Ngoại truyện 1.2
Cập nhật lúc: 2024-04-16 20:18:11
Lượt xem: 2,304
Sau đó, đồ ngốc Hà Tiểu Viên lại nói: "Mẫu thân ngài chắc hẳn rất yêu ngài."
Khi nói câu này, chúng ta đang đi trên con đường đầy tuyết rơi trong cung. Nàng run rẩy vì lạnh, đầu mũi ửng hồng: "Lạnh quá, ngài mặc ít như vậy mà sao làm như không có chuyện gì xảy ra thế?"
Ta nhàn nhạt nói: "Hồi nhỏ, mẫu thân thường phạt ta đứng tấn lúc trời có tuyết rơi."
Nàng ta mở to mắt, đôi mắt đen láy như những quả nho pha lê.
Một lúc sau, nàng nói ra một câu khiến ta vừa buồn cười vừa tức giận: “Mẫu thân ngài chắc hẳn rất yêu ngài.”
"Bà chỉ yêu chính bản thân bà thôi." Ta theo bản năng phản kháng lại chủ đề này.
Hà Tiểu Viên nghiêng đầu nhìn ta một lúc: "Thật ra trong lòng ngài cũng hiểu rõ mà, đúng không? Bà ấy đối xử nghiêm khắc với ngài là muốn ngài trở nên mạnh mẽ hơn. Bà ấy thân thiết với hoàng hậu là để chọn một nơi tốt có thể bảo vệ cho ngài…"
Ta liếc nhìn nàng, quát lớn: "Ngươi tưởng mình rất thông minh sao? Hà Tiểu Viên, ngươi có biết ngươi ngu ngốc đến mức nào không?"
Nàng lập tức im lặng, hốc mắt hơi ửng hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-vat-phan-dien-day-ta-theo-duoi-nam-nhan/ngoai-truyen-1-2.html.]
Ta sải bước thẳng đến phòng đàn, Hà Tiểu Viên loạng choạng đuổi theo sau ta.
Ta không muốn để ý đến nàng, cũng không muốn hồi tưởng bất cứ chuyện gì liên quan đến mẫu thân ta.
Ta không cần tình yêu của mẫu thân. Hay là nói, ta không cần bất kỳ tình yêu nào của phụ nữ, vì nó đối với ta mà nói đều là gánh nặng.
Sự cô đơn như hình với bóng có thể khiến ta trở nên mạnh mẽ và tỉnh táo hơn. Giống như đứng trên đỉnh núi tuyết, nhìn xuống chúng sinh.
Cho đến một ngày khi ta thực sự trở thành hoàng đế. Tình cờ ta nghe thấy những lời bàn tán của các lão nhân trong lãnh cung.
"Sinh mẫu của bệ hạ dụng tâm lương khổ. Nếu bà ấy không lấy lòng tiên hoàng hậu, chỉ e tiên hoàng hậu sẽ khiến mẹ con họ ‘gặp chút chuyện ngoài ý muốn’ rồi."
"Đúng vậy, năm đó ngũ hoàng tử chẳng phải đã mất như vậy sao. Tuy rằng thái tử đã rất xuất chúng nhưng tiên hoàng hậu nương nương mặt hiền mà lòng dạ độc ác, không dung nổi bất kỳ cái đinh nào trong tầm mắt…"
"Trước khi tiến cung, sinh mẫu của bệ hạ từng là đích nữ được cưng chiều. Chỉ có những cung nhân già như chúng ta mới nhớ, năm đó bà ấy kiêu ngạo biết bao. Cầm một quyển sách là có thể đọc cả ngày. Sau này vì con trai, bà ấy không cần bất kỳ tôn nghiêm nào. Cam tâm làm con ch.ó săn bên cạnh tiên hoàng hậu…"
Ta dừng chân bên ngoài lãnh cung.
Đã là mùa xuân, những cây thường xuân trên tường um tùm thành một biển xanh.
Trong lòng sớm đã có phỏng đoán nhưng không dám tin, tình yêu của mẫu thân đối với ta mà nói là quá xa xỉ. Ta không dám mơ tưởng rằng mình đã từng có được.
Lúc này lại nghe người khác khẳng định phỏng đoán này. Chẳng khác gì khẳng định sự tồn tại của tình yêu không hề có đó trong quá khứ.
Ta đã từng được mẫu thân yêu thương sâu sắc. Điều đó không còn nghi ngờ gì nữa.
Biển xanh mênh m.ô.n.g trước mặt bị gió cuốn đi, hóa thành tiền giấy bay đầy trời, cờ trắng phấp phới, mẫu thân trong quan tài băng không cười không giận.
Ta mãi mãi vẫn chậm một ngày. Mãi mãi bỏ lỡ ngày cuối cùng có thể nhìn thấy dung nhan tươi cười của bà.
Cũng giống như ta mãi mãi không thể thay đổi được số phận của bà.
Cúi đầu xuống, ta nhìn thấy long bào màu vàng của mình. Sự dịu dàng và bi thương vô bờ bến khiến trái tim ta run lên.
Lúc này, một khuôn mặt hiện lên trong đầu ta, thế nhưng lại là Hà Tiểu Viên.