Nhân vật phản diện dạy ta theo đuổi nam nhân - Ngoại truyện 2.11
Cập nhật lúc: 2024-04-17 10:36:07
Lượt xem: 595
Tôi dẫn dắt cô ấy khiêu vũ, tà váy cô ấy xòe ra như đóa hoa nhài nở rộ đột ngột trên nền vải đen tuyền của ống quần tây đen của tôi.
Ánh sáng khúc xạ từ đèn chùm pha lê như những bông tuyết rơi lả tả, rải rác trên người chúng tôi.
"Hình như rất lâu trước đây, chúng ta đã từng khiêu vũ cùng nhau." Tôi khẽ nói bên tai cô.
Nước mắt trong mắt cô ấy chực trào ra: "Nhưng đã quá muộn rồi, khi chúng ta quen nhau, em đã đính hôn rồi."
Lúc này, ở giữa vũ trường, Triệu Quân Diệu đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Mộc Đình Sương: "Các vị quan khách, xin hãy cho phép tôi tuyên bố một chuyện. Cả đời này tôi sẽ không lấy ai khác ngoài cô Mộc đây."
Lúc này, tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Hà Tiểu Diệp. Tôi tận mắt nhìn thấy, trong nháy mắt, mặt cô ấy tái nhợt.
Sự tức giận trong tôi dâng trào mãnh liệt. Mặc dù tất cả những điều này đều là kết quả tôi mong muốn. Mọi thứ diễn ra hoàn hảo theo kế hoạch của tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy đau lòng.
Đau lòng vì cô ấy.
Họ đang đánh vào mặt cô ấy, giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô ấy.
Tôi xông thẳng đến, đ.ấ.m một cú vào mặt Triệu Quân Diệu, khiến anh ta ngã lăn ra đất: "Xin lỗi! Xin lỗi Hà Tiểu Diệp ngay!"
Triệu Quân Dao trông cao to nhưng bên trong lại rất yếu đuối, bị tôi đánh không có sức phản kháng, m.á.u mũi chảy đầy cằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhan-vat-phan-dien-day-ta-theo-duoi-nam-nhan/ngoai-truyen-2-11.html.]
Mẹ anh ta sợ hãi hét lớn: "Bảo vệ đâu? Mau đến đây!"
Đám đông hỗn loạn, Hà Tiểu Diệp đi đến bên chúng tôi. Ánh mắt lạnh lùng và sáng ngời: "Triệu Quân Diệu, anh thực sự nên xin lỗi tôi."
Từng câu từng chữ nói ra giúp cô ấy lấy lại lòng tự trọng của mình.
"Tôi không thích anh, anh cũng không thích tôi. Về mặt tình cảm thì coi như hòa nhau. Thê nhưng, sau khi đính hôn, tôi chưa bao giờ ngoại tình, còn anh thì ngoại tình hết lần này đến lần khác. Giờ lại còn hủy hôn ước trước mặt mọi người. Anh dựa vào cái gì?"
Cô cúi xuống tát Triệu Quân Diệu một cái.
Không mạnh nhưng rất vang.
Tôi thầm cổ vũ cho cô ấy. Tôi yêu đôi mắt sáng lấp lánh vì tức giận của cô ấy, yêu vẻ kiên cường của cô ấy. Tôi như thể nhìn mãi không đủ, tôi ước gì mắt mình có thể dính vào người cô ấy.
Cùng lúc đó, cũng có người đang chăm chú nhìn tôi.
Mộc Đình Sương.
Cô ta thì thầm bên tai tôi như một bóng ma.
"Anh Bách Thanh, anh lừa em, rõ ràng anh đã rung động với cô ấy rồi."
Tôi nhìn thấy sự căm ghét trong mắt cô ta. Cô ta lao tới nắm lấy cánh tay Hà Tiểu Diệp: "Này, đừng để đàn ông lừa, không ai yêu cô đâu. Triệu Bách Thanh cũng không yêu cô."