Nhập Vai - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:18:52
Lượt xem: 2,116
Ta vỗ mạnh vào khuỷu tay, kích hoạt cơ quan trong tay áo, ống tên tẩm thuốc tê lập tức b.ắ.n trúng vai hắn.
Không biết có phải do liều thuốc ít hay không mà thuốc tê không có tác dụng ngay, cơn đau khiến hắn tức giận, vung d.a.o găm đ.â.m tới ta.
Trong chớp mắt, một bóng lam vụt qua, sau đó trước mắt ta tối sầm, một lực mạnh mẽ kéo ta ra khỏi nguy hiểm.
Bên tai ta chỉ còn nghe thấy tiếng lưỡi d.a.o xé rách quần áo và tiếng rên rỉ bị đánh trúng từ đối phương.
Ta vừa hoàn hồn, nhận ra người đến là Bạch Tông Lân.
Hắn rút ra một thanh kiếm mềm từ thắt lưng.
Ánh kiếm lạnh lóe lên, hất văng d.a.o găm, sau đó quay lại rạch rách vạt áo của người kia, để lại một vết máu.
Tên kia mất vũ khí nhưng vẫn hung hãn lao tới.
Chưa đầy ba hiệp, hắn để lộ sơ hở và bị một cước đá ngã xuống đất.
Vẫn còn giãy giụa, hắn bị đám binh lính đuổi tới vây quanh, cuối cùng đành buông tay chịu trói.
Ta vội vàng chạy đến bên Bạch Tông Lân để xem xét, phát hiện cánh tay phải của hắn quả nhiên bị thương, tay áo bị rách toạc, m.á.u tươi thấm vào làm vải áo xanh xung quanh vết thương chuyển sang màu đen.
Nếu không kịp thời làm sạch vết thương, sẽ dẫn đến nhiễm trùng.
Ta hỏi những người xung quanh xem ai có mang theo thuốc trị thương không, Bạch Tông Lân giơ tay ngăn lại: "Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng ngại."
Một vị võ tướng đưa qua một lọ sứ nhỏ được bịt bằng vải: "Ân tướng hãy đắp thuốc cầm m.á.u trước."
Ta vội vàng nhận lấy.
Vị quan văn chắp tay nói: "Nơi đây cách thành Trung Châu không xa, mời hiền huynh vào thành nghỉ ngơi chữa thương."
Bạch Tông Lân từ chối lời mời, cáo biệt hai người rồi lên xe.
Phát hiện ta đi theo phía sau, hắn có chút ngạc nhiên: "Sao muội không đi chăm sóc cho thế bá?"
"Cha ta đã được thu xếp ổn thỏa rồi ạ." Ta giơ lọ sứ nhỏ lên: "Vết thương của đại nhân còn chưa được bôi thuốc."
Hắn không nói một lời, ngồi vào vị trí chính bên trái, mím môi liếc xéo ta rồi đột nhiên cúi đầu cười.
Môi đỏ, răng trắng, khoảnh khắc ấy, ta chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ "phong tình vạn chủng".
Hình ảnh của hắn dần dần trùng khớp với chàng thiếu niên nho nhã, tuấn tú và có nụ cười e thẹn trong ký ức của ta.
Một cảm giác kỳ lạ dường như nảy sinh trong lòng.
Đường về, khó chịu hơn lúc đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhap-vai/chuong-12.html.]
Ta không dám ngẩng đầu nhìn hắn nữa.
Trước đây là vì sợ xấu hổ, còn bây giờ là sợ bị mê hoặc.
May mắn thay, khi giúp hắn băng bó vết thương, ta không cần phải nhìn vào mắt hắn.
Dưới sự chỉ dẫn của hắn, ta tìm thấy chiếc bình rượu ngọc bích và khăn lụa trắng như tuyết trong ngăn bí mật.
Ta dùng rượu để khử trùng vết thương cho hắn.
Khi rượu trong suốt thấm vào vết thương đỏ tươi, hắn không khỏi hít vào một hơi lạnh, sau đó thở dài, nắm tay cũng siết chặt lại.
Ta không nhịn được cúi đầu mím chặt môi cười trộm.
Đáng tiếc vẫn bị hắn phát hiện: "Muội cười cái gì?"
"Vừa rồi ngài còn nói không sao, giờ đây vì cớ gì lại thở dài?" Nam nhân này thật thú vị, rõ ràng rất đau, vì sĩ diện mà còn cố chịu đựng.
"Ồ, thì ra là vậy - Từ tiểu thư hiểu lầm rồi." Giọng nói của hắn cũng mang theo ý cười: "Ta đang kinh ngạc vì y thuật của muội cao siêu."
Ta nhịn cười đến nỗi hai vai run lên, thật sự không chịu nổi, quay đầu về phía cửa sổ xe mà cười to một lúc.
Khổ cho hắn như đứa trẻ con cứng miệng, nghĩ ra một cái cớ buồn cười như vậy.
Ta cười một chút cũng được rồi, hắn còn ở bên cạnh cười theo.
Càng cười càng không ngừng được, thật là khổ.
Cuối cùng, ta phải vịn vào thành xe, mặt đỏ tai nóng, mãi mới đứng thẳng dậy được.
Ta hít một hơi thật sâu, quay người lại, cầm lấy thuốc cầm máu.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhẹ nhàng gõ vào miệng lọ, để bột thuốc màu vàng nhạt rải đều xung quanh vết thương, sau đó dùng khăn lụa trắng quấn quanh cánh tay, thắt một nút thật chặt.
Gật đầu hài lòng, theo bản năng ngẩng đầu lên, ta vô tình chạm phải ánh mắt của hắn.
Ánh chiều tà trước khi lặn chiếu vào từ cửa sổ xe, phủ lên ngũ quan của hắn một lớp ánh sáng dịu dàng, tinh tế.
Ánh sáng phản chiếu giữa hàng lông mày như núi và đôi mắt như biển của hắn, ánh mắt ấy như xuyên qua ngàn núi vạn sông, chứa đựng muôn vàn lời muốn nói.
Xe ngựa đột nhiên xóc nhẹ một cái, ta mới hoàn hồn trở lại.
Bạch quản gia bên ngoài cửa xe nói: "Đại nhân, đã vào địa phận Kiến Châu rồi."
Bạch Tông Lân ra lệnh: "Trước tiên đưa Từ tiểu thư về nhà."
Bạch quản gia dạ vâng, xe ngựa lại tăng tốc.