Nhập Vai - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:10:29
Lượt xem: 3,665
Cùng với việc giao cho ta sản nghiệp càng làm càng lớn, cha bắt đầu buông quyền để ta tiếp quản nhà họ Từ.
Khi mới nắm quyền, trong thân tộc còn có kẻ lòng dạ bất chính, muốn chia phần.
Thấy ta đoạn tuyệt hôn nhân, chuyên tâm sự nghiệp, họ liền lấy "gà mái gáy sáng", "nữ nhi không nên ra ngoài buôn bán, lấy chồng sinh con mới là chính đạo" để công kích ta.
Ta đã dùng thủ đoạn cứng rắn, trừng trị một kẻ để răn đe cả trăm người.
Giờ đây, thấy ta làm nên nghiệp lớn, họ không thể không tâm phục khẩu phục, cung kính gọi ta một tiếng "gia chủ".
Ta trãi qua cuộc sống an nhàn chín năm, sau khi tin tức thiên tử băng hà truyền đến, cuộc sống an nhàn ấy sắp sửa chấm dứt.
Quý phi không con, thân tộc của nàng mất đi chỗ dựa, Bạch Tông Lân hẳn là đã đợi được cơ hội báo thù rửa hận rồi.
Người dân trong thành Kiến Châu từ lâu đã quên đi nhà họ Bạch sa sút và thiếu niên khốn cùng kia, cho đến khi đột nhiên xảy ra đại sự chấn động cả thành.
Bá phụ của Quý phi, Trương Diệu Tổ, kẻ có thế lực ngập trời, vì tội lạm dụng quyền lực, bóc lột dân chúng, bị ngự sử tấu lên, giam vào ngục tù.
Năm đó, cha của Bạch Tông Lân làm tri phủ Kiến Châu, vì dân kêu oan, làm tổn hại lợi ích của hắn, bị hắn bày mưu hãm hại, cách chức tịch thu gia sản, c.h.ế.t thảm trong ngục.
Tri phủ đương nhiệm Lỗ Duy Ung, kẻ quyền khuynh một phương, vì tội tham ô, vu oan giá họa, bị khâm sai áp giải về kinh đô luận tội.
Năm đó, hắn vì muốn bám víu quyền quý, đã ngụy tạo nhân chứng vật chứng, vu cáo tri phủ Bạch tham ô ngân khố.
Vị tri phủ mới mang đến tin tức còn gây chấn động hơn: thiếu niên nhà họ Bạch sa cơ thất thế năm nào, nay đã trở thành vị đại thần quyền khuynh triều dã, phò tá ấu đế.
Trong nhất thời, những kẻ có hiềm khích với nhà họ Bạch đều lo sợ bất an.
Cha nghe tin liền gọi ta vào thư phòng bàn bạc, hỏi ta bước tiếp theo có tính toán gì.
Ta mỉm cười với cha, đề bút viết lên giấy tám chữ: "Man thiên quá hải, tùy cơ ứng biến." (Che mắt trời vượt biển, tùy cơ ứng biến)
Quan lại và phú hào trong thành sau khi biết tin, những kẻ có ý định bám víu đã quyết định cùng nhau góp vốn, tu sửa mộ tổ nhà họ Bạch, đặt những loại đá tốt nhất từ mỏ đá của ta.
Đáng tiếc đã chậm một bước, đã có một vị khách bí ẩn giao ba vạn lượng tiền đặt cọc, bao trọn toàn bộ loại đá cẩm thạch trắng thượng hạng, yêu cầu ký khế ước sau năm ngày, lại chỉ định gia chủ mới của nhà họ Từ đích thân tiếp đãi.
Gặp được vị kim chủ hào phóng như vậy, ta tất nhiên phải thiết yến chiêu đãi ở tửu lâu tốt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhap-vai/chuong-2.html.]
Gặp mặt mới biết, vị khách bí ẩn kia lại là một tiểu cô nương xinh xắn, nhìn tuổi tác chẳng qua mới mười bốn mười lăm, mặc váy lụa đỏ thêu chín đường chỉ, cài trâm ngọc bích trắng, mặt phấn má đào, nhìn người thẳng thắn dò xét, "Ngươi chính là Từ Tri?"
Ta khẽ gật đầu, "Đúng vậy. Xin hỏi tiểu thư là?"
Nàng bước đến trước mặt ta, dáng người thấp hơn ta nửa cái đầu, nhưng khí thế không hề giảm, "Thẩm Hoa Thành, Thẩm Thường Xuân là cha ta, ngươi gọi ta Thẩm đại tiểu thư là được."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hóa ra là trưởng nữ của Thẩm gia, nhà giàu nhất kinh thành, "Đa tạ Thẩm đại tiểu thư đã chiếu cố cửa hàng chúng ta."
"Nếu không phải vì tò mò, cũng chẳng giúp ngươi công việc làm ăn này." Nàng xoay người ngồi xuống, "Ta muốn xem xem, kẻ mắt chó coi thường Bạch ca ca năm xưa, rốt cuộc có bộ dạng thế nào!"
Khó trách thái độ của nàng ta không tốt, hóa ra là có quan hệ với Bạch Tông Lân, "Thẩm đại tiểu thư nói chuyện thật khiến người ta khó hiểu."
Nàng cười khẩy, "Giả ngu à? Chẳng lẽ năm xưa người coi thường Bạch ca ca sa cơ thất thế, bội ước từ hôn, không phải là người nhà họ Từ các ngươi sao?"
Ta nhìn thẳng vào ánh mắt bức bách của nàng, "Thẩm đại tiểu thư chắc hẳn biết, hôn nhân là việc kết giao giữa hai họ."
"Nói nhảm!"
"Dù là lập ước hay hủy ước, đều là chuyện của hai nhà Từ - Bạch, đại tiểu thư lại mang họ Thẩm, không biết lấy thân phận gì để ra mặt thay nhà họ Bạch?"
Dường như bị ta nói trúng chỗ đau, nàng bỗng đứng bật dậy, "Ta tuy không mang họ Bạch, nhưng có một người hơn ngươi trăm ngàn lần, sau này sẽ mang họ Bạch!"
Hóa ra nàng là một trong số những người ái mộ Bạch Tông Lân, đến đây để tìm cảm giác tồn tại, "Thẩm đại tiểu thư nói rất đúng, ta thành tâm chúc phúc cho đôi uyên ương các người nên duyên phu thê."
"Lời thật lòng sao?" Nàng ngờ vực ngẩng mặt nhìn ta, "Bạch ca ca dung mạo xuất chúng, văn võ song toàn, lại thêm địa vị như ngày nay, ngươi không ghen tị không hối hận sao?"
"Chân tâm thật ý, giống như ngân phiếu nhà đại tiểu thư vậy."
"Ta thấy ngươi chỉ là cứng miệng thôi!"
Thấy nàng kích động như vậy, ta không nhịn được muốn trêu chọc nàng ta, "Không giấu gì đại tiểu thư, mười năm trước Bạch đại nhân còn là một thiếu niên, lúc đó mặt huynh ấy đầy mụn đỏ, mép toàn râu xanh, giọng nói như vịt kêu dưới ao, đừng nói là hối hận, bây giờ ta nghĩ lại cũng thấy sợ."
Nàng ngây người nhìn ta, "Ngươi gạt người... Bạch ca ca rõ ràng rất tuấn tú, sao lúc nhỏ có thể xấu xí như vậy được?"
"Trong nhà đại tiểu thư chắc hẳn cũng có huynh đệ, chẳng lẽ chưa từng thấy tình huống này? Nếu thật sự không tin, cũng có thể trực tiếp đến chỗ Bạch đại nhân để xác minh."
Đối phó với vị đại tiểu thư nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cũng ký kết thuận lợi.
Bên ngoài cửa sổ mây đen dày đặc, từng trận gió lạnh lùa vào phòng, báo hiệu bão tố sắp ập đến.