Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhập Vai - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:11:36
Lượt xem: 2,649

Nhưng nữ nhân ngồi bên cạnh nàng ta càng thu hút ánh mắt của ta hơn.

Khác với vẻ kiều diễm của Thẩm đại tiểu thư, nữ nhân này đẹp thanh tú, mặc áo xanh váy vàng, cả người như một đóa phù dung vừa được mưa xuân gột rửa, chỉ ngồi đó thôi cũng giống như một bức tranh.

Nếu nói Thẩm đại tiểu thư có ba phần sắc đẹp, thì nàng ta có bảy phần.

Ta quan sát nàng ta, nàng ta cũng đang quan sát ta.

Đôi mắt phượng của nữ nhân này đảo qua người ta một lượt, rồi quay lại nhìn Thẩm đại tiểu thư, "Tiểu Kiều, cô nương này trông không tầm thường, sao không giới thiệu cho ta một chút?"

Thẩm đại tiểu thư làm nũng, dựa vào vai nữ nhân kia, "Biểu tỷ, nàng ta chính là kẻ mắt chó nhà họ Từ năm xưa đã từ hôn Bạch ca ca."

Rồi nàng ta nhìn ta với vẻ đắc ý, "Vị này là hòn ngọc quý trên tay Thái phó đương triều, đệ nhất tài nữ kinh thành, tên họ ngươi không cần biết đâu, dù sao cũng không với tới được."

Nữ nhân kia nhướng mày liễu, "Tiểu nha đầu lắm lời, trước mặt người khác không được vô lễ. Ngươi đi ra tiền điện xem sao đi, ta muốn nói chuyện với Từ cô nương."

Thẩm Kiều nhận được ánh mắt của nàng, đứng dậy bỏ đi.

Ta ngồi vào chỗ trống, bốn mắt nhìn nhau với nàng, "Mỹ nhân có gì chỉ giáo?"

"Không dám nhận." Nàng lấy một chén trà, rót nửa chén trà thơm, đặt trước mặt ta. "Biểu muội ta được người nhà nuông chiều nên có phần quá phận, xin cô nương đừng trách. Ta họ Trần, nghe nói cô nương và Bình Lẫm ca là người quen cũ, có vài lời tâm sự muốn nói với cô nương."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Có thể gọi thẳng tên tự của Bạch Tông Lân, nàng ta mới là người có tiếng tăm trong đám hồng nhan tri kỷ, "Xin được nghe rõ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhap-vai/chuong-4.html.]

"Bình Lẫm ca luôn nói, không có thù hận, huynh ấy không thể chống đỡ đến bây giờ. Tất cả những ai đã từng làm tổn thương nhà họ Bạch, huynh ấy đều sẽ không bỏ qua." Đôi mắt nàng ta tràn đầy thương xót, "Tuy ta mới lần đầu gặp Từ cô nương, nhưng ta cảm thấy như đã quen biết từ lâu, cô nương là người phi phàm như vậy, không nên bị cuốn vào vòng xoáy thù hận, nếu có thể rời khỏi Kiến Châu, nơi thị phi này, sống những ngày tháng tự tại tiêu dao, chẳng phải tốt hơn sao?"

Ta tiếp lời nàng ta: "Trần tiểu thư nói không sai, ta đã sớm nghĩ đến chuyện rời đi. Có lẽ là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai, tất cả việc kinh doanh của nhà họ Từ hiện tại đều sụp đổ, ta bán gia sản, vay mượn khắp nơi, mới trả hết nợ trong làm ăn."

Ta cố ý giơ tay áo lên, cho nàng ta thấy bộ quần áo vải thô trên người, "Giờ đây đừng nói là cao chạy xa bay, e rằng ngay cả lộ phí rời khỏi Kiến Châu cũng không có."

Nàng ta ngẩn ra, "Từ cô nương lại đến nông nỗi này sao?"

Ta thở dài, "Thế sự khó lường. Ta đến đây, vốn định buông bỏ hồng trần, xuất gia làm đạo sĩ, không ngờ lại gặp được một người tốt bụng như Trần tiểu thư."

Nàng trầm ngâm một lát, lấy túi tiền ra, "Trong này có chút bạc vụn, không biết có đủ không?"

Ta không nhịn được cười, "Trần tiểu thư xuất thân gia đình lớn, tự nhiên không hiểu việc rời đi đến nơi khác an cư, không có vài ngàn lượng bạc là tuyệt đối không được, đa tạ hảo ý, ta vẫn nên làm đạo sĩ vậy."

Nàng ta dường như rất không muốn ta làm đạo sĩ, từ trong tay áo lấy ra ba tờ ngân phiếu, "Đây vốn là một phần tâm ý giúp Bình Lẫm ca tu sửa từ đường tổ tiên, cô nương cứ cầm lấy trước đi."

Người xưa nói: "Không có việc gì mà ân cần thì không phải kẻ gian thì cũng là trộm."

Nàng ta và Thẩm đại tiểu thư đã là một phe, nhất định có mưu đồ, "Cảm tạ Trần tiểu thư đã ưu ái, không có công không dám nhận lộc, không biết có việc gì cần ta giúp đỡ?"

Trần tiểu thư khẽ cười, nói: "Từ cô nương quả là người sáng suốt. Tổ phần nhà họ Bạch sắp được trùng tu, Bình Lẫm ca chẳng mấy chốc sẽ về quê bái tế. Ta không muốn huynh ấy gặp lại người xưa, chuyện cũ, chỉ thêm phiền muộn. Làm vậy, với huynh ấy, với cô nương, đều là chuyện tốt."

Nghe vậy, ta đáp: "Lời tiểu thư thật phải lẽ. Có điều, ta với tiểu thư chẳng phải họ hàng thân thích, há dám nhận không lễ vật quý giá? Chi bằng viết một tờ giấy vay mượn, có đạo trưởng Diệu Thường làm chứng. Ngày sau, khi nào dư dả, ta sẽ hoàn trả tiểu thư. Không biết tiểu thư nghĩ sao?" 

Loading...