Nhặt được cây nhân sâm tinh - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-08-27 23:36:55
Lượt xem: 80
Đối với người ăn nhân sâm, tôi không thể tha thứ, nhưng mỗi sáng tôi tỉnh dậy lại thấy mình trở về phòng ngủ chính. Trong chăn dường như vẫn còn mùi nước hoa nhẹ nhàng của anh ấy.
Tạ Minh nói rằng sau khi tôi ngủ, tôi sẽ mộng du đi về phòng ngủ chính rồi gõ cửa. Nếu không mở thì tôi sẽ cạy cửa.
Một đêm nọ, tôi cố gắng không ngủ thì thấy một bóng dáng lén lút đi đến trước giường tôi. Khi tôi đang chuẩn bị đánh, người đó nhẹ nhàng bế tôi lên.
Tôi mở một mắt, bắt gặp ánh mắt của Tạ Minh, sự ngượng ngùng lan tỏa trong không khí.
Anh ta nghiêm túc nói: "Để tránh em nửa đêm gõ cửa làm anh tỉnh giấc, anh sẽ bế em qua trước."
"……"
Hừ! Đồ lừa đảo! Tôi giãy ra khỏi anh, nằm trở lại giường, đắp chăn và tiếp tục ngủ.
Tạ Minh vẻ mặt không tự nhiên, anh nằm xuống bên cạnh tôi: "Bảo bối, dọn về phòng chính, em nói gì anh cũng đồng ý."
"Vậy… anh không được ăn nhân sâm! Cũng không được ăn nhân sâm khác! Còn nữa, hãy để em đi làm."
Tôi chui đầu vào chăn, cố nhịn cười, tôi chờ anh ta thương lượng với tôi.
Trà Sữa Tiên Sinh
"Được." Tạ Minh xoa trán, trông như rất mệt mỏi-Trà Sữa Tiên Sinh, "Lần sau em muốn nổi giận, phải báo trước cho anh."
"……"
Ờ thì… tôi sẽ cố gắng, vì tôi không có thói quen nổi giận theo kế hoạch.
Không lâu sau, tôi tìm được một tạp chí nổi tiếng, ký hợp đồng làm người mẫu ảnh.
Sau khi kết thúc công việc chụp hình, tôi thường đi cho bồ câu ăn, gù gù gù gù gù gù gù……
Một bé gái năm tuổi kéo váy tôi, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ rụt rè: "Chị ơi, chị đẹp quá, em muốn chụp ảnh với chị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-duoc-cay-nhan-sam-tinh/chuong-13.html.]
Đứa bé dễ thương như vậy, tôi đương nhiên đồng ý.
Mẹ bé rất mệt mỏi, tay run rẩy khi chụp ảnh, bé gái lấy ra hai cây kẹo mút từ túi và đưa cho tôi. "Chị ơi, ăn kẹo mút chụp ảnh sẽ dễ thương hơn đấy."
Trẻ con thật khó chiều, từ chối là sẽ khóc ngay.
Tôi bóc vỏ kẹo, cắn một miếng, vài phút sau toàn thân tôi cảm thấy yếu ớt, không ổn rồi! "Trong kẹo này có cái gì?"
Cô bé đã ngất xỉu trên mặt đất, mẹ cô ấy chạy đến ôm lấy cô trong đau khổ, "Em gái, chúng tôi bị ép buộc, xin lỗi."
Ký ức cuối cùng của tôi là khi tôi gọi cho Tạ Minh nhưng không kết nối được. Khi tỉnh dậy, tôi bị đánh thức bởi cảm giác đau như bị kiến cắn, một ống tiêm màu đỏ áp vào cánh tay tôi, tôi nhìn chằm chằm khi chất lỏng được tiêm vào cơ thể.
Tôi đờ đẫn một giây, "Chậm thôi, đau quá."
Sau đó mới nhận ra rằng tôi đã bị b..ắt có..c... Đây là một căn phòng tối, trông giống như khách sạn. Tạ Thiên Lý cười dâ..m đã..ng, nửa thân trên trần truồng, ném ống tiêm xuống đất một cách tùy tiện.
"Xinh thì có xinh, nhưng Tạ Minh chọn phụ nữ chưa bao giờ để ý đến đầu óc." Hắn bóp mặt tôi, "Người đẹp à, phá hủy cô, Tạ Minh có phát điên không nhỉ."
Tôi vừa định chửi hắn nằm mơ thì nhận ra toàn thân mình yếu ớt, n.g.ự.c đau đớn không thở nổi.
"Anh đã tiêm cho tôi loại thuốc quái đản gì vậy. Cứu tôi với!!!!!”
"Tốt nhất là anh thả tôi ra, tôi sẽ không chạy đâu." Tôi vặn vẹo đôi tay và chân bị trói.
Tạ Thiên Lý ngạc nhiên một chút, rồi hung hăng bóp cằm tôi, "Thả cô? Không thể nào, cô hiểu rõ vấn đề đi, hôm đó cô đã đánh tôi. Tôi sẽ dùng cách đau đớn nhất để tra tấn cô, để Tạ Minh ngoài tiền ra thì không còn gì cả."
"Hơn nữa, coi em nên sợ hãi và khóc lóc cầu xin anh mới phải. Nào, nói vài câu chửi Tạ Minh cho anh nghe."
Tôi chẳng nghe thấy câu nào của hắn. Phản ứng của cơ thể quá mạnh mẽ, nóng, khó chịu, muốn cử động khiến tôi không thể không thở gấp và run rẩy. Điều đáng sợ hơn là Tạ Thiên Lý là kẻ xấu, "Để anh cho em xem cái này."
Màn hình lớn trước mắt sáng lên, trong đó có cảnh nam nữ đang lăn lộn (một số cảnh không thể miêu tả trên Zhihu). Hình ảnh trực tiếp tấn công não tôi, từ sự bối rối ban đầu đến sự kinh hoàng sau này. Đây… chính là cái mà bà nói… thu phục đàn ông trên giường?