Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:24:57
Lượt xem: 48
Trình Hoan cứ như vậy mà quấn thành cái bánh bao đi đến sân bay.
Thành phố C có hai sân bay, một nơi được xây dựng từ ba mươi năm trước, nơi còn lại mới được xây dựng năm ngoái, sân bay mấy người Trình Hoan đến là cái cũ hơn, cách trung tâm thành phố không xa, lái xe hai mươi phút là tới nơi.
Đến sân bay, phải đi lấy vé lên máy bay, làm thủ tục ký gửi hành lý, cách thời gian máy bay cất cánh còn có bốn mươi phút, bởi vì khách hàng ở khoang hạng nhất có lối đi riêng, vậy nên sau khi làm tất cả thủ tục vẫn còn dư thời gian.
Đây là lần đầu tiên Tinh Tinh đi máy bay, cả đoạn đường không ngừng ầm ĩ, lúc nhìn thấy máy bay còn vui sướng nhảy cẫng lên.
"Mẹ ơi nhìn kìa, máy bay to quá!" Cậu chỉ về phía chiếc máy bay vừa cất cánh nói, ánh mắt như sáng lấp lánh.
"Bảo bối có thích máy bay không?" Trình Hoan bọc chiếc áo lông vũ to dày, khó khăn đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa mặt con trai.
"Thích ạ." Gió lớn, gương mặt của Tinh Tinh có chút lạnh, cậu lấy tay ôm má, ánh mắt khao khát: "Sau này con cũng muốn lái máy bay!"
Trình Hoan: "... Vậy thì con cố lên nhé."
Tinh Tinh ngẩng đầu lên cười hì hì: "Con phải mua hai chiếc máy bay thật to, một chiếc cho mẹ, một chiếc cho con."
Hai cánh tay của cậu dang ra, 'bay' về phía trước một đoạn, lại quay đầu chạy về, gương mặt nhỏ đỏ lên: "Mẹ ơi chúng ta cùng lái máy bay đi!"
Giang Minh Viễn đi ở sau cùng, ánh mắt đầy ý cười nhìn hai mẹ con họ, đến lúc này mới mở miệng: "Thế còn cha thì sao?"
Câu nói này làm cho cậu nhóc thức tỉnh.
Cuối cùng cậu cũng nhớ đến người cha bị lãng quên, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng rồi, không thể sửa lại, mặt Tinh Tinh lộ ra sự khó xử, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, một lúc sau mới miễn cưỡng nói: "Vậy thì con và cha cùng đi một máy bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-120.html.]
Nguyệt
Chiếc còn lại vẫn là của mẹ!
Đằng sau bọn họ có một gia đình, cũng ngồi khoang hạng nhất, nghe thấy lời này của Tinh Tinh, một nhà ba người bọn họ không nhịn được cười.
"Cậu bé à, cháu chia như vậy là không được đâu." Người đàn ông của gia đình đó cười nói: "Cha mẹ cháu mới nên ngồi cùng một chiếc máy bay.
"Tại sao ạ?" Tinh Tinh có chút nghi hoặc không hiểu: "Cháu phải mua cho mẹ một chiếc máy bay thật to, chỉ cho một mình mẹ thôi!"
"Của mẹ cũng chính là của cha." Người đó thấy trêu Tinh Tinh vui, lại muốn đùa thêm một chút: "Cha mẹ cháu là vợ chồng mà, hai vợ chồng ở bên nhau, cháu xem có phải cha mẹ ngủ cùng một phòng, còn cháu ngủ một phòng không?"
"Không phải đâu ạ." Tình Tinh không chút do dự: "Cháu với mẹ ngủ cùng nhau."
Năng lực suy nghĩ phản biện của cậu nhóc rất mạnh, nhận ra điều gì từ lời nói của người đàn ông, cậu nhóc 'a' một tiếng: "Vậy thì cháu và mẹ chung một chiếc, cha cháu một chiếc phải không ạ?"
Lời của trẻ con rất ngây ngô, nhưng lại bộc lộ không ít điều, người nói chuyện cùng tròn mắt, còn định mở miệng nói gì đó, đã bị vợ ở bên cạnh huých cho một cái, liền im lặng không dám nói lung tung nữa. Vợ ông ấy tiến lên một bước, nói với Trình Hoan và Giang Minh Viễn: "Thật xin lỗi, lão Lưu nhà tôi có tật nói lung tung, hai người đừng để ý nhé."
"Không sao đâu." Trình Hoan cười cười, trông có vẻ không hề để bụng.
Người vợ thở ra một hơi, lại âm thầm liếc nhìn chồng mình một cái, bước lên bắt chuyện với bọn họ: "Mọi người đang đi du lịch ư?"
"Đúng vậy, lâu lắm mới có dịp nghỉ lễ, chuẩn bị đi nghỉ ngơi một chút." Người ta nhiệt tình, Trình Hoan cũng sẽ không bày ra vẻ mặt lạnh nhạt: "Chúng tôi chuẩn bị đi đảo san hô đỏ, anh chị thì sao?"
"Ồ thật trùng hợp! Chúng tôi cũng đang định đến đó đây." Cô ấy vỗ tay, cười ha ha quay đầu, kéo chồng mình qua: "Lão Lưu nhà tôi lúc còn trẻ từng đóng quân trên đảo san hô đỏ, lần này muốn quay về thăm một chút."