Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 129

Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:27:28
Lượt xem: 68

Cô vừa nói như vậy tiểu gia hỏa liền hiểu, cậu dán trên cửa sổ xe, nhìn "xe tăng lớn" càng ngày càng gần, trong miệng phát ra kêu gọi vô nghĩa.

Rốt cuộc, dưới cái nhìn chăm chú của cậu, ô tô dừng trước đống xe tăng kia.

Người một nhà xuống xe, tự nhiên có quản lý khách sạn tới đón tiếp, xử lý thủ tục vào ở cho bọn họ, trùng hợp chính là, căn Giang Minh Viễn đặt, chính là cái căn hình xe tăng.

Biệt thự hình xe tăng được sơn màu nguỵ trang, ngoài tường còn có một ít dây đằng sinh trưởng hướng về phía trước, thoạt nhìn tục tằng lại tùy ý.

Tinh Tinh cực kỳ thích cái đại gia hỏa uy phong này, biết xe tăng phải có người lái, lại ước về sau lớn lên có thể lái xe tăng. Trình Hoan và Giang Minh Viễn đã không có hứng thú đối với mộng tưởng của cậu, dù sao tiểu gia hỏa mộng tưởng quá nhiều, qua một hồi liền đổi một cái.

Một nhà cầm chìa khóa, theo nhân viên công tác đi vào trong nhà.

Phòng ốc trong biệt thự trang hoàng cũng đặc biệt giống bên ngoài, nó như là biến thành nội thất của xe tăng. Cửa hình tròn, lắp kính một mặt, đi vào là phòng khách, sô pha trong phòng khách cũng là màu nguỵ trang, đối diện sô pha là TV, thoạt nhìn hơi giống phòng cất chứa đạn dược của xe tăng.

Trừ bỏ những chi tiết này, bên trong biệt thự còn có rất nhiều mô hình xe tăng, ngay cả quầy rượu vang đỏ, thoạt nhìn đều như là bệ phóng của xe tăng.

Nhìn thấy trong phòng trang trí như này, không chỉ có Tinh Tinh còn nhỏ, ngay cả chính Trình Hoan, cũng vô cùng kinh hỉ.

"Nơi này cũng thật đặc biệt!" Cô đi qua cửa phòng, cầm lấy một chiếc mô hình xe tăng thoạt nhìn giống máy kéo ở chỗ huyền quan, hỏi người đàn ông phía sau: "Đây là cái nào?"

"Chili I, xe tăng từ 80 năm trước, đã không dùng từ thế kỷ trước."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-129.html.]

"Vậy cái này thì sao?" Trình Hoan lại hỏi một món khác.

"Đây là hải âu.." Giang Minh Viễn rất quen thuộc mấy cái này, thuận miệng là có thể nói ra tên của chúng nó cùng thời gian sử dụng.

Tinh Tinh ở trong phòng nhảy vài vòng, điên đủ rồi, lại cầm một chiếc mô hình xe tăng chơi trên mặt đất, cậu tự chơi một lúc, rốt cuộc nghĩ tới ba mẹ, vừa quay đầu, hai người kia còn ở cửa không nhúc nhích.

"Mẹ." Tinh Tinh muốn cùng nhau chơi, cậu bắt lấy mô hình xe tăng vọt lại đây, đụng vào trong lòng Trình Hoan. Trình Hoan bị đ.â.m không xong, lui ra phía sau hai bước, vừa vặn thối lui đến trong n.g.ự.c Giang Minh Viễn, n.g.ự.c người đàn ông thực rộng lớn, cơ bắp rắn chắc, đụng vào có chút đau người, lại cũng cho người ta cảm giác an toàn.

Hai người cách nhau gần như vậy, cả người đều bị một cổ hơi thở khác vây quanh, Trình Hoan cúi đầu, cảm thấy tim đập hơi mất khống chế, cô không được tự nhiên khu một tiếng, kéo Tinh Tinh dính trên người ra, tiến lên phía trước một bước, từ trong n.g.ự.c người nọ rời đi.

Trong n.g.ự.c thân thể mang theo hương thơm biến mất, làm Giang Minh Viễn cảm thấy có chút mất mát, anh buông tay đỡ trên eo người nọ, bên tai ửng đỏ, tay dấu sau người, hai ngón tay vuốt vuốt, tựa hồ còn có thể cảm giác được xúc cảm lúc trước.

"Mẹ cùng chơi với con đi!" Tinh Tinh hoàn toàn không biết gì về mạch nước ngầm giữa ba mẹ, giống như ngốc tử, giơ xe tăng muốn Trình Hoan chơi với cậu.

"Chơi là có thể." Trình Hoan cong lưng, nói với con trai: "Nhưng về sau con không thể xông tới như vậy biết không?" Tiểu ngốc tử khó hiểu: "Vì sao ạ?"

Nguyệt

Vấn đề này không cần mẹ trả lời, ba liền nói cho cậu nguyên nhân: "Bởi vì con quá béo, mẹ không tiếp được." Béo không phải một từ hay, mập mạp trên phim hoạt hình đều có thể ngủ sụp giường! Tinh Tinh không thể tin được mình lại là một nhóc mập, cậu ngửa đầu trợn to mắt, nhìn về phía mẹ, muốn mẹ làm chủ cho cậu: "Mẹ con không mập."

"Con xác thật béo, không thấy mẹ lui thật nhiều bước sao?" Trên đầu bị người gõ nhẹ, người mẹ được Tinh Tinh gửi gắm nhiều hy vọng trong miệng phun ra lời nói vô tình. Tinh Tinh bị đả kích nháy mắt liền héo, mô hình xe tăng đang giơ cao cũng thả xuống, cậu ủ rũ cụp đuôi, mang theo niềm vui mới của mình, một bước thở dài đi đến bên sô pha, mặt ghé vào sô pha, vẫn không nhúc nhích, tựa như một con cá mặn.

 

Loading...