Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-11-08 20:19:00
Lượt xem: 121
Thấy Tinh Tinh có hứng thú, Trình Hoan lại dạy cậu viết chữ, bắt đầu từ những nét cơ bản nhất.
(Để viết được chữ Hán cần nắm được 8 nét cơ bản: nét ngang, nét sổ thẳng, nét chấm, nét hất, nét phẩy, nét mác, nét gập, nét móc.)
Trước tiên cô làm mẫu viết một lần, sau đó cầm tay Tinh Tinh viết mấy lần nữa.
Cậu nhóc nhìn vài lần liền cho rằng đã biết viết chữ rồi, nóng lòng muốn tự mình viết.
“Được thôi, vậy con tự mình viết thử xem.” Trình Hoan buông tay cậu ra.
Tinh Tinh ngồi trên ghế, tay cầm bút, động tác hoàn toàn đạt chuẩn yêu cầu của Trình Hoan. Đầu bút nhọn đi trên giấy, cậu cầm bút lướt một cái, sau đó trên giấy liền bị kéo một vệt mực dài.
Tinh Tinh có chút bối rối.
“Mẹ?” Cậu ngẩng đầu, ủ rũ chỉ vào vệt mực đó: “Xấu quá!”
“Ai mới học chữ cũng như vậy hết, hồi nhỏ mẹ còn không biết cách cầm bút, Tinh Tinh như vậy là đã giỏi lắm rồi!” Trình Hoan xoa đầu cậu, không tiếc lời an ủi.
Nguyệt
“Mẹ cũng như vậy ạ?” Cậu nhóc ngạc nhiên, thấy Trình Hoan gật đầu, chút buồn bã trong lòng cũng tiêu tan. Cậu cười hì hì, cúi đầu, thử viết lại nét ngang một lần nữa.
Xương cốt trẻ nhỏ mềm dẻo, khả năng kiểm soát cơ tay không tốt lắm, chữ viết ra cũng chẳng ngay ngắn nổi.
Tinh Tinh luyện đi luyện lại mấy lần, nét ngang viết ra giống như con nòng nọc vậy, còn không nắm chặt bút khiến cho tay và mặt bị dính không ít mực.
Trình Hoan không để cậu luyện tập lâu, đến giờ đi ngủ liền cất giấy bút.
Cô đưa Tinh Tinh đến trước bồn rửa mặt, lau sạch tay và mặt rồi bế lên giường, đắp chăn cẩn thận: “Đã muộn lắm rồi, Tinh Tinh phải đi ngủ thôi.”
“Vâng ạ.” Cậu nhóc kéo chăn đến cằm, nhìn mẹ nói: “Phải đi ngủ mới cao lên được.”
“Đúng vậy, ngủ đủ giấc mới cao lên được.” Trình Hoan cúi đầu hôn lên trán cậu: “Ngủ ngon nhé bảo bối.”
Tinh Tinh cũng hôn lại: “Mẹ cũng ngủ ngon ạ.”
…………….
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-15.html.]
Ngày hôm sau Trình Hoan dẫn con trai đến siêu thị ở gần nhà mua đồ.
Căn phòng mới thuê rất đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi dụng cụ nấu ăn và gia vị trong phòng bếp.
Nguyên chủ căn bản không nấu cơm, bây giờ trong nhà cũng chỉ có một cái nồi cơm điện và một cái chảo, độ dày của cái chảo đó không đều, thu nhiệt không được tốt. Mỗi lần Trình Hoan nấu ăn đều rất khó chịu, bởi vì thấy sớm muộn gì cũng chuyển nhà nên đành tạm thời chịu đựng một thời gian, bây giờ phòng bếp của căn nhà chuyển đến rất rộng, cô cuối cùng cũng có thể sắm thêm nhiều đồ hơn rồi.
Trình Hoan đứng bất động trước chỗ bán dụng cụ nhà bếp, mua hết một lượt những đồ mà mình có thể nghĩ tới, nhiều vô số, thiếu chút nữa là để không vừa chiếc xe đẩy.
Lấy đầy đủ những dụng cụ mình cần mua, Trình Hoan lại dẫn Tinh Tinh đến khu đồ dùng cho trẻ nhỏ, mua cho cậu vài món đồ chơi, mấy quyển sách học chữ và vài quyển truyện.
Tinh Tinh lần đầu được mua đồ chơi, cứ ôm siêu nhân mãi không buông, đến cả lúc tính tiền cũng không đành lòng bỏ xuống, đi mấy bước lại sờ sờ đồ chơi siêu nhân của cậu.
Siêu thị có dịch vụ vận chuyển tận nhà, Trình Hoan viết xong địa chỉ, trực tiếp dẫn Tinh Tinh đi gọi xe đến nhà mới.
Căn nhà mới được trang trí rất đẹp, sáng sủa lại ấm áp, tốt hơn nhiều so với căn nhà ở trong ngõ hẹp tăm tối kia.
Cậu nhóc vừa đến ngôi nhà mới liền thấy thích, chạy quanh khắp nhà, xem nhà xong lại chạy đến bên cạnh Trình Hoan, kéo góc áo cô hỏi: “Mẹ, đây là nhà của chúng ta ư?”
“Đúng vậy, đây là nhà của chúng ta, đợi sau này mẹ kiếm được tiền, chúng ta sẽ chuyển sang căn nhà khác to hơn.”
“Chuyển nhà to hơn!” Tinh Tinh lớn tiếng hò reo.
Hai cánh tay cậu dang rộng, mở to miệng: “Con muốn to thế này này.”
Tinh Tinh cũng đã rất cố gắng rồi, nhưng mà cậu vẫn còn thấp, sải tay cùng lắm cũng chỉ dài một mét, chỗ mà cậu nói to đó cũng chỉ vừa bằng cái chuồng chó.
Khóe miệng Trình Hoan co giật, vò đầu cậu nhóc: “Được thôi, vậy Tinh Tinh cố lên nhé, sau này kiếm thật nhiều tiền để mua căn nhà to như vậy.”
“Vâng ạ!”
Bời vì chuẩn bị làm phòng tân hôn, nên căn phòng này vẫn chưa có giường, chủ nhà nói tối nay sẽ mang giường đến.
Chỗ này vẫn chưa ở được, Trình Hoan cũng không định ở lại lâu, cô dẫn cậu nhóc giới thiệu từng phòng, chờ đến khi nhân viên siêu thị đưa đồ đến, liền chuẩn bị để về nhà.