Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 152
Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:13:38
Lượt xem: 46
"Không ăn đâu, tôi đi nói với Tinh Tinh một tiếng" Anh lộ vẻ áy náy, quay lại đi về phía thư phòng.
Tinh Tinh ở trong thư phòng vẽ tác phẩm lớn của mình, mấy tháng nay, kỹ năng hội họa của cậu không tăng lên nhiều, nhưng nhân vật trong bức tranh đã phong phú hơn không ít, có thêm một người là ba của cậu làm cư dân thường trú.
Giang Minh Viễn gõ cửa đi vào, anh ngồi bên cạnh cậu bé nhìn một hồi lâu, cũng không tỏ thái độ gì nhiều với việc Tinh Tinh tô màu đỏ cho tóc của người ba trong tranh, thậm chí lúc con trai hỏi mình có đẹp hay không còn trái lương tâm mà gật đầu khen vài câu.
Khen Tinh Tinh xong, dưới sự vui vẻ của cậu bé, Giang Minh Viễn mới nói ra chuyện mình phải đi bây giờ. "Ba không ăn cơm ạ?" Hai mẹ con thần giao cách cảm, hỏi cùng một vấn đề.
"Ba về rồi mới ăn."
"Vậy ba không được ăn cơm mẹ nấu rồi." Trong lòng cậu bé, đồ ăn mẹ làm là ngon nhất, những người khác đều làm không ngon. Cậu nhìn ba với vẻ mặt đồng tình, ánh mắt xoay chuyển rồi vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Ba yên tâm, con sẽ giúp ba ăn nhiều một chút."
Giang Minh Viễn: "... Vậy ba còn phải cảm ơn con có đúng không?
Anh cúi xuống xoa xoa cái bụng nhỏ của Tinh Tinh: "Để ba xem xem cái bụng nhỏ của con có thể chứa bao nhiêu thứ."
Tinh Tinh sợ nhột, tay của Giang Minh Viễn vừa đụng đến cậu đã cười khanh khách, uốn éo cơ thể né tránh khắp nơi, nhưng ngoài miệng thì vẫn còn huênh hoang: "Con có thể ăn rất nhiều rất nhiều"
Đùa nghịch với con trai một lúc, tâm trạng của Giang Minh Viễn cũng đã tốt hơn, anh bế Tinh Tinh đặt lên ghế ngồi, sau đó nhặt bút vẽ đã rơi trên mặt đất đưa cho cậu: "Tạm biệt cục cưng, ba đi nhé."
"Tạm biệt ba." Tinh Tinh vẫy tay, bộ dạng vô tâm vô phế. Đợi đến lúc anh ra đến ngoài cửa lại hỏi: "Ba, ngày mai ba lại đến nữa chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-152.html.]
"Ngày mai ba không đến được." Nghỉ ngơi một ngày, anh sẽ lại có thêm nhiều việc chờ được xử lý, anh cũng chỉ có thể nhẫn tâm từ chối.
"Thôi được, ba đi làm việc đi ạ." Tinh Tinh cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt. Cậu chỉ lấy bút màu đen ra tô màu cho mặt của ba thành màu đen. ...
Ngoài trời mưa nhỏ lất phất, bên ngoài biệt thự đèn đuốc sáng choang, đã có người giúp việc chờ ở ngoài từ trước, cửa xe vừa mở ra, lập tức có một chiếc ô đến đón.
Giang Minh Viễn cảm ơn, nhận lấy chiếc ô, vừa nâng mắt lên nhìn đã thấy có người đang chờ ở bên ngoài nhà chính. Anh tăng tốc độ của bước chân, nhanh chóng đi đến, có chút không đồng ý: "Bên ngoài lạnh, mẹ không cần phải ra đây đâu."
"Đã lâu lắm rồi mẹ không thấy con đến, muốn gặp được con sớm hơn một chút không được sao?" Cố Minh Lệ cười yếu ớt, đến gần kéo lấy tay anh: "Để mẹ xem xem, có phải lại gầy đi rồi không? Con cũng thật là, đừng chỉ mải lo công việc, sống một mình cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Giang Minh Viễn không lên tiếng, để mẹ khoác tay mình đi vào biệt thự.
Vừa vào trong, Cố Minh Lệ liền buông tay anh ra, ấn anh ngồi xuống ghế: "Con về sớm quá, đồ ăn của mẹ vẫn chưa làm xong, con đợi một chút.
"Không cần phiền phức đâu mẹ" Mẹ anh trước nay đều là một quý phu nhân mười ngón tay không đụng vào nước, trong trí nhớ của anh, lần trước mẹ xuống bếp là sau khi ba qua đời không bao lâu, bà làm vài món ăn, trong lúc ăn cơm bảo anh phải biết thỏa mãn, đừng tranh giành với những chú bác bề trên đó.
Vì câu chuyện cũ này mà Giang Minh Viễn không hề có chút mong đợi với 'mùi vị của mẹ', anh hơi nhíu mày, thái độ cũng lạnh nhạt: "Trong nhà có đầu bếp, mẹ không cần vào bếp đâu."
Nguyệt
"Đầu bếp làm và mẹ làm có thể giống nhau sao?" Cố Minh Lệ nhẹ nhàng đáp, cũng không đợi anh nói thêm gì mà xoay người đi vào trong bếp.
Cái gọi là xuống bếp của Cố Minh Lệ cũng không khác lắm với dáng vẻ của những phu nhân thế gia vọng tộc thời cổ đại, có người chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ làm bếp, bà chỉ cần phụ trách bật bếp bỏ đồ vào là được, thậm chí cần phải bỏ bao nhiêu gia vị cũng đã có người chuẩn bị xong từ trước, không có khác biệt gì lớn với thức ăn do đầu bếp làm, ngoại trừ khó ăn hơn một chút ra.