Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-11-10 21:40:19
Lượt xem: 42
Sau một loạt thao tác của anh, đầu óc của Trình Hoan suýt chút nữa bị c.h.ế.t máy, đợi khi lấy lại tinh thần thì mình đã ở tầng trên rồi.
So với tầng dưới, số căn phòng ở trên này của Giang Minh Viễn ít hơn một chút, nhưng bù lại thì diện tích mỗi căn phòng lại lớn hơn, ngay cả phòng đồ chơi cho Tinh Tinh cũng rộng gần đến bốn mươi mét vuông.
Trong phòng đồ chơi đã được chuẩn bị sẵn rất nhiều đồ chơi, đều là những kiểu dáng mà Tinh Tinh chưa từng nhìn thấy, cậu bé vừa nhìn thấy những thứ này thì không đi được nữa, nhất quyết ở lại chơi, vì vậy hoạt động thăm quan sau đó chỉ còn lại hai người Giang Minh Viễn và Trình Hoan.
Căn hộ tầng ba nối liền với cầu thang, mỗi tầng chỉ có hai, ba căn nhà, Giang Minh Viễn cầm chìa khóa mỗi lần giới thiệu đến một căn thì đưa cho cô một chiếc chìa, cứ đi như vậy đến căn phòng trên cùng, một căn phòng không nhìn thấy cửa cầu thang, anh đi vào một đoạn, giới thiệu từ bên phải sang cho cô.
"Đây là phòng tập thể thao, trong đó có đầy đủ những dụ cụ thường dùng, có thời gian thì cô có thể đến thử một chút, căn phòng này là thư phòng, thường được sử dụng khá nhiều" Anh đẩy cửa thư phòng ra, để Trình Hoan vào tham quan.
Giống như những căn phòng, diện tích của thư phòng cũng không nhỏ, ba mặt vách tường bị biến thành tường để sách, bày đầy đủ các thể loại sách, còn được dán nhãn hiệu để phân loại, không giống như trong tưởng tượng của Trình Hoan, sách liên quan đến kinh tế ở đây không nhiều, ngược lại có không ít sách liên quan đến văn hóa xã hội, thậm chí còn có không ít tiểu thuyết, tiếng Trung hoặc là nguyên văn, được xếp đặt rất ngay ngắn.
"Anh còn đọc những loại sách này à?" Trình Hoan đi đến ngăn sách bên phải, chỉ vào đống tiểu thuyết đó kinh ngạc hỏi, những tiểu thuyết này cũng không phải nổi tiếng gì, chỉ là những tiểu thuyết bình thường nhất trên mạng, là những quyển mà học sinh trung học thích nhất.
"Tôi khá là bận, không có thời gian để đọc sách cho lắm." Giang Minh Viễn ho nhẹ, nghiêng đầu giải thích cho mình: "Những thứ này là do trợ lý chuẩn bị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-177.html.]
Có lẽ là cảm thấy hành vi tạo ra một căn phòng lớn trong nhà đặt vào trong đó rất nhiều sách nhưng lại không hề đọc này có hơi ngu ngốc, Giang Minh Viễn nói xong những điều này lại nói thêm một câu: "Trừ những thứ này ra, còn có không ít sách để xem."
Anh đi về phía một vách ngăn trong đó, nói với Trình Hoan: "Những quyển sách này đa phần tôi đều đã xem rồi, nếu như cô cảm thấy có hứng thú tôi có thể đề cử cho cô, có một vài quyển không tệ."
Chỗ mà anh chỉ vào phần lớn là sách kinh tế và sách chính trị, là nơi phù hợp với khí chất của anh nhất trong căn phòng này, nhưng Trình Hoan lại không có chút hứng thú nào với những thứ đó, thậm chí chỉ đọc tên thôi cũng thấy nhức đầu, vì vậy không chút do dự mà lắc đầu cự tuyệt: "Bỏ đi, tôi không thích đọc những thứ này lắm."
"Được thôi." Giang Minh Viễn gật đầu, rồi lại nói với cô: "Những điều viết trên sách cũng không thể tin hết toàn bộ, vẫn phải dựa trên kinh nghiệm, sau này nếu cô có cần thì trực tiếp hỏi tôi là được." Trình Hoan có chút không hiểu: "Hỏi anh cái gì?"
Cô chỉ mở một nhà hàng riêng mà thôi, chắc cũng không dùng đến những kiến thức nghe có vẻ cao cấp phức tạp như vậy.
"Quản lý chuỗi nhà hàng không khác lắm so với quản lý doanh nghiệp, sau này nếu như cần thì tôi có thể cung cấp một vài kinh nghiệm." Giang Minh Viễn nói một cách đương nhiên, giống như mở chuỗi nhà hàng là một chuyện vô cùng đơn giản.
Nguyệt
Trình Hoan chưa từng nghĩ đến những việc này, trước khi đến đây, kế hoạch buôn bán của cô cũng chỉ là làm thế nào để nghĩ ra món mới, tổ chức hoạt động gì để thu hút khách hàng... cùng lắm là nghĩ cách tạo ra danh tiếng, tìm một khu vực sầm uất để mở thêm một, hai nhà hàng chi nhánh nữa mà thôi.
"Tôi, chắc là không làm được đâu." Cô có chút không chắc chắn, những chuỗi nhà hàng trong trí nhớ của cô đều là lấy thức ăn nhanh làm chủ đạo, cô làm những món này cũng không tiện lắm. Giang Minh Viễn ngạc nhiên: "Sao cô lại cảm thấy mình không làm được?"