Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:40:48
Lượt xem: 65
Cô rất khó xử, cảm thấy hai loại này đều được, còn chưa ra quyết định thì đã có tiếng gõ cửa.
Vì để an toàn nên mặc dù thẻ thang máy đã xác định quyền hạn nhưng vị trí đi vào căn hộ của thang máy thực ra là ở bên ngoài huyền quan, cách trong nhà một cánh cửa, ra vào cửa vẫn cần thông qua sự đồng ý của chủ nhà.
Hôm nay là lần đầu tiên cô chuyển đến, lúc này tới gõ cửa không phải Giang Minh Viễn thì là Tinh Tinh. Trình Hoan đặt sữa bò trên tay xuống, đứng dậy đi mở cửa. Cửa được mở ra, bên ngoài hai ba con đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn kỹ lại hóa ra là quần áo đôi của ba và con.
"Mẹ, mẹ nhìn quần áo của con này." Tinh Tinh vừa thấy cô liền bắt đầu ồn ào, kéo con khỉ nhỏ trên áo khoác ra cho cô xem: "Có phải rất đẹp không?"
Áo khoác này là kiểu áo khoác ngắn, có hơi xù, tổng thể là màu đen, chỉ có trên n.g.ự.c trái và cánh tay là được may một con khỉ nhỏ, đầu của con khỉ hướng về bả vai, chân hướng về bên người, cái đuôi hơi vểnh lên che lại lỗ tai bên cạnh, trông giống như đang nằm ở trên người, nhìn vừa hoạt bát vừa có tính trẻ trung, rất thích hợp với trẻ con.
Nhưng thích hợp với trẻ con không nhất định là thích hợp với người lớn. Trình Hoan nhìn con khỉ được phóng to cố ý tỏ vẻ đáng yêu trên áo khoác của Giang Minh Viễn, có chút không biết nói gì cho phải.
Người đàn ông đứng sau Tinh Tinh, trên tay xách một cái túi. Anh khoác một chiếc áo khoác rất không phù hợp với phong cách của mình, nhìn qua cổ áo còn có thể thấy bên trong vẫn đang thắt cà vạt màu xanh, gương mặt anh nghiêm túc, toàn thân toát ra một vẻ ghét bỏ.
Trình Hoan có chút vui vẻ: "Quần áo này ở đâu ra vậy?"
Nguyệt
"Nó mua." Giang Minh Viễn chỉ vào Tinh Tinh, biểu cảm bất đắc dĩ, anh đi vào nhà đưa túi giấy trên tay cho cô: "Còn có một chiếc nữa của cô."
"Cái này là do con mua." Tinh Tinh đến gần kéo áo của cô, để cô ngồi xuống ghế sofa, lấy chiếc áo trong túi ra, khoa tay múa chân trên người cô: "Mẹ cũng mặc cái này đi."
Trình Hoan bị cậu ép ngồi xuống sofa, tư thế này không thích hợp để dùng lực, cô nhất thời không giãy giụa được.
Tinh Tinh khoa tay múa chân xong, bước tiếp theo chính là cởi áo khoác trên người cô, động tác của cậu không có chừng mực, đ.â.m vào cổ có hơi đau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-179.html.]
"Con đi xuống đi, để mẹ tự làm." Cô nhẫn nhịn tức giận, kéo lấy chiếc áo đuổi cậu bé xuống.
"Vậy mẹ thay nhanh một chút, thay áo xong rồi đi ăn cơm." Cậu bé l.i.ế.m môi, mặt hướng về cô: "Ba nói hôm nay sẽ đi ăn bít tết cực kỳ ngon."
Chiếc áo này rất ngu ngốc, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của Trình Hoan, mặc vào trông béo ra hẳn mười cân. Mặc ở nhà cũng được, nhưng mặc ra ngoài ăn cơm, Trình Hoan khó mà chấp nhận được.
Cô đứng thẳng dậy, định nói phải trái với Tinh Tinh, nhưng cậu bé hoàn toàn không nghe, chỉ một lòng thúc giục cô nhanh một chút. Trình Hoan nhìn về phía Giang Minh Viễn, anh chỉ nở một nụ cười yếu ớt bất đắc dĩ với cô, trông lại có chút mong đợi.
Trình Hoan tứ cố vô thân, cuối cùng chỉ đành mặc cái áo khoác vô cùng xấu xí này ra ngoài, dọc đường cau có không nói lời nào. Lúc đến chỗ ăn cơm mới hơi oán trách nói: "Sao anh lại nghĩ đến đưa nó đi mua quần áo vậy?"
"Đúng lúc có thời gian rảnh nên đưa nó ra ngoài đi dạo." Giang Minh Viễn khóa xe lại, quay lại nói với cô: "Không phải tôi đã nói với cô rồi sao?"
"Tôi biết." Trình Hoan đi sau Giang Minh Viễn, định dùng bóng lưng của anh để che chắn cho mình, nhỏ giọng nói: "Lần sau đừng để nó mua quần áo nữa, thẩm mỹ của nó không tốt."
Người phía trước kéo lấy con trai, khẽ cười rồi nói: "Sau này chúng tôi sẽ không mua quần áo, lần sau cô có thể cùng đi để để tham khảo giúp tôi."
Trình Hoan suy nghĩ một chút: "Cũng được, quần áo của anh quá cứng nhắc."
Giang Minh Viễn đặt một nhà hàng Tây đắt tiền, muốn ăn hoàn toàn dựa vào đặt trước, ngăn chặn hiện tượng xếp hàng.
Có lẽ nhân viên phục vụ có ấn tượng với anh, nhìn thấy anh cũng không hỏi gì mà đưa bọn họ đến một chỗ, vị trí này dựa vào một góc tường, có tính riêng tư khá tốt, tầm nhìn cũng rộng rãi. Giang Minh Viễn gọi thức ăn cho cả ba người, trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, bọn họ nói chuyện câu được câu không. Nói chuyện được một lúc, bên cạnh bỗng nhiên có một tiếng kêu kinh ngạc: "Minh Viễn?"