Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 183
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:11:15
Lượt xem: 60
Tinh Tinh nói ngủ không quen cái giường này, kết quả chờ Giang Minh Viễn ra, cậu đã ngủ giống như heo nhỏ rồi, trên tay còn nắm cái đồng hồ kia.
Giang Minh Viễn khom lưng, rút đồ từ trong tay con ra, phía trên cuộc trò chuyện còn chưa kết thúc, anh thử hỏi một câu, đồng hồ truyền đến một đạo thanh âm: "Tắm rửa xong rồi à?"
Giang Minh Viễn: "..."
Anh trầm mặc một lát"ừ" một tiếng, thả nhẹ bước chân đi ra ngoài, đóng cửa phòng, tận lực làm bản thân quên cảnh tượng khiến người ta có chút xấu hổ lúc trước, nói chủ đề khác.
Ban đầu lúc nói chuyện phiếm, đề tài giữa hai người toàn quay xung quanh Tinh Tinh, nói xong chuyện con cái liền phải lâm vào hoàn cảnh không còn lời nào để nói, hiện tại quen thuộc rồi, có thể nói nhiều chuyện hơn, từ thời sự chính trị đến quan ăn ven đường đều có thể nói. Giang Minh Viễn sẽ nghiêm khắc khống chế thời gian, đến giờ liền thúc giục cô đi ngủ.
Trình Hoan ngủ không nhận giường, cho dù giường ở nhà mới cứng hơn so với lúc trước một chút cũng không thể quấy nhiễu cô ngủ ngon. Đồng hồ sinh học của cô rất đúng giờ, sáng sớm ngày hôm sau liền tỉnh, lúc tỉnh lại còn có chút không thanh tỉnh, theo bản năng nhìn qua bên kia giường, không thấy người, lúc này cô mới nhớ tới việc mình chuyển nhà, Tinh Tinh bây giờ còn đang ngủ trên lầu.
Cô ngồi trên giường một lát, chờ cảm giác hơi lạnh, mới thay quần áo xuống giường, rửa mặt xong, mở cửa, ở trước cửa phát hiện có bất động sản đưa đồ tới đây.
Mấy thứ này là rau dưa cùng các loại thịt ngày hôm qua cô yêu cầu, còn có một túi bột mì chỉ định nhãn hiệu. Bất động sản thu phí cao, cung cấp đồ chất lượng cũng có bảo đảm.
Cất đồ tạm thời không cần vào tủ lạnh, Trình Hoan mở túi bột mì ra, múc một muỗng bột mì từ bên trong ra.
Cho bột mì vào trứng gà rồi quấy đều, cho đến khi thành khối, phủ màng bọc thực phẩm lên rồi để mười phút, nhân thời gian bột nghỉ, Trình Hoan lại cầm cái nồi, xúc hai bát gạo kê, vo gạo rồi thêm nước vào bắt đầu nấu cháo.
Mười phút sau, cục bột nghỉ xong, cán bột thành từng dải, ngắt thành nắm bột mì lớn nhỏ đều đều, dùng chày cán bột cán thành vỏ sủi cảo.
Làm xong vỏ sủi cảo, dư lại chính là nhân, hỗn hợp nhân gồm thịt băm cùng cắt thành mạt vó ngựa cùng với cà rốt, thêm xì dầu, gừng băm và dầu ăn, gói vào trong vỏ sủi cảo đã chuẩn bị tốt.
Sủi cảo gói xong được xếp ngay ngắn đặt trên thớt, Trình Hoan lấy ra một cái nồi khác, ở trong nồi đảo dầu, bật lửa, đem sủi cảo vào nồi chiên, chiên thành màu vàng óng ánh, thêm nước đun đến khi chín.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-183.html.]
Như là tính tốt thời gian, cô bên này mới vừa dọn nước xong, cả phòng đều là mùi thơm, chuẩn bị mở nồi, bên kia chuông cửa liền vang lên.
Không cần đoán cũng biết người đến là ai, Trình Hoan tắt lửa, đem đồ vật thừa ra, rửa tay sạch sẽ, lúc này mới đi mở cửa.
"Sao không trực tiếp tiến vào, không phải anh có chìa khóa sao?"
"Sợ em không tiện." Giang Minh Viễn mang theo Tinh Tinh vẻ mặt buồn ngủ đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm một bó hoa, anh đưa hoa cho Trình Hoan, mang theo bạn nhỏ đi vào, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Nếu em nói không ngại, lần sau tôi sẽ không gõ cửa."
Nguyệt
"Không có gì không tiện, anh trực tiếp tiến vào là được." Trình Hoan ôm bó hoa này, cảm thấy hoa này giống như nhiều hơn không ít so với lúc trước, cô mang hoa tới một bên bình hoa, đi vào phòng bếp bưng bữa sáng ra, gọi bọn họ ăn cơm.
Nhìn thấy Trình Hoan bưng đồ ra, Giang Minh Viễn liền tự giác đi cầm chén đũa, bữa sáng đầu tiên ba người ngồi trên bàn ăn cơm sau khi dọn nhà, ăn xong Giang Minh Viễn phải đi làm, Trình Hoan tiễn anh đến ngoài cửa, trong lúc chờ thang máy nói với anh: "Về sau không cần tặng hoa."
Giang Minh Viễn sững sờ, nhìn cô gật đầu, nói: "Được."
Sau đó lại hỏi: "Em thích cái gì?"
"Không có gì thích, anh cũng không cần tặng."
Câu trả lời này làm Giang Minh Viễn khó khăn, anh nhíu mày lại, như là gặp việc khó: "Thật sự không cần sao?"
Lúc nói chuyện thang máy trước mặt mở cửa ra, Trình Hoan lắc đầu nói không cần, lại đẩy anh: "Đừng nghĩ nhiều, anh đi làm đi."
Giang Minh Viễn gật đầu một cái, suy tư đi vào thang máy.