Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:16:42
Lượt xem: 40
Giang Minh Viễn không phản ứng lại, cứ như vậy mà nhìn cô, tốc độ nhắm mắt cũng chậm hơn bình thường một chút, Trình Hoan đợi hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, bất đắc dĩ nói lại lần nữa, sau đó quay người cúi xuống chuẩn bị bê canh giải rượu qua.
Một cánh tay đưa ra từ đằng sau, trước khi cô chạm đến bát canh giải rượu bắt lấy eo cô, kéo cô về phía sau.
Trình Hoan bị kéo vào lòng "này" một tiếng, định phản ứng lại thoát ra, nhưng vòng tay của đối phương quá chặt, cô căn bản không thể nào thoát ra được.
Cô thử gỡ tay của người ấy ra, tức giận vỗ một cái lên cánh tay đó: "Giang Minh Viễn, anh đừng có mà giờ trò lưu manh."
"Ừ." Người đàn ông thấp giọng đáp lại một tiếng, cánh tay lại không có dấu hiệu thả lỏng, anh quay người qua, cằm chống lên bờ vai của Trình Hoan, than thở: "Đừng động đậy."
Nguyệt
Anh đã uống không ít rượu, hơi thở toàn mùi rượu, thực ra không dễ ngửi, Trình Hoan bị mùi này làm cho ngạt thở, nhíu mày, bèn dùng lực gỡ tay trên eo mình ra, kết quả là cố gỡ một lúc lâu, người đó còn lấy nốt tay còn lại ôm người vào.
"Giang Minh Viễn !" Trình Hoan cúi thấp đầu: "Anh có phải đang giả say không?"
Người đó 'ừ' một tiếng, vẫn duy trì tư thế như cũ.
Vừa nãy cô tổn sức như vậy mà vẫn không thoát ra được, bây giờ cũng chẳng thèm động đậy nữa, bả vai cô bị ép lại nên có chút khó chịu, đưa tay ra đẩy mặt người ấy về phía sau, nhưng giây tiếp theo, người ấy lại càng ghé lại gần hơn.
Trình Hoan thở gấp: "Anh muốn làm cái gì?"
Cô đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất rồi, suy nghĩ nếu như đối phương muốn ép buộc mình làm chuyện gì đó thì sẽ phản ứng thế nào, nhưng mà người ở đằng sau nghe thấy lời này lại chẳng có phản ứng gì, không chẳng có hành động gì tiếp nữa, anh giữ nguyên tư thế này trầm mặc hồi lâu, mới ghé vào tai cô nói: "Muốn kết hôn với em."
Trình Hoan: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-197.html.]
Cô đã không còn biết người này rốt cuộc là đang say thật hay giả say nữa rồi, theo lẽ mà nói nếu giả say thì sẽ không bỏ qua cơ hội thế này, nhưng mà nếu là say thật... lẽ nào đây là dáng vẻ của anh ấy khi say? Trong lòng Trình Hoan tràn đầy nghi ngờ, định thăm dò một chút, cô ngửa đầu ra sau, nhìn góc nghiêng của anh hỏi: "Kết hôn làm gì?"
Lời vừa nói ra, cô mới nhận ra trong đó còn mang theo một chút ý vị thích thú.
Cô khẽ họ một tiếng, quay mặt đi, cảm thấy lời từ chối trước đó rõ ràng là không hợp lý. Nhưng người đang say rượu ở đằng sau hoàn toàn không hề phát hiện ra điểm khác thường, anh nhíu mày, cố nhịn từng cơn đau trong trí não mà suy nghĩ vấn đề này, sau đó trả lời: "Kết hôn thì có thể ở bên nhau cả đời."
"Không phải." Anh nói xong, lại tự mình phản bác lại, trong tâm trí hiện lên một bóng hình ưu nhã, nét cau mày trên gương mặt anh càng đậm, vòng tay ôm lấy Trình Hoan càng thêm chặt, hô hấp trở nên nặng nề, nghiến răng nói: "Kết hôn cũng không được."
Thanh âm vang lên mang chút đau đớn.
Trình Hoan không biết anh nghĩ đến anh mới nói như vậy, trong lòng nhất thời nghẹn ngào phần nào, cô mở miệng, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng quay mặt đi bắt đầu trở nên trầm mặc.
Cô không nói chuyện, Giang Minh Viễn cũng không nói chuyện, hai người vẫn giữ tư thế ôm người vào lòng. Trình Hoan ngồi rất lâu, chân đã sớm tê dại, cô đoán người đó có phải ngủ mất rồi không, thử vùng vẫy, mới biết là vẫn chưa ngủ.
"Đừng động." Giang Minh Viễn thu cánh tay, hơi thở phả lên cổ cô, nóng đến kinh người.
"Ở bên tôi có được không?" Trình Hoan nghe thấy lời này của anh, người ấy lại đưa mặt lại gần hơn một chút, chóp mũi tựa vào phía dưới má cô, đôi môi sát vào cổ, thanh âm trầm thấp mê người: "Cả đời này được không?"
Nghe lời này của anh, trong lòng Trình Hoan không hề có ý định từ chối, cô trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng nói được.
Cả một đời quá dài, cô không biết sau này liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, nhưng trong một khắc này, cô chỉ muốn nói đồng ý.