Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 239
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:31:49
Lượt xem: 42
Trình Hoan ngẩn ra vài giây, sau đó gật đầu.
"Chuyện này anh cần phải xin lỗi em, anh đã không bảo vệ em cho tốt." Giang Minh Viễn kéo cô đứng dậy, ngồi xuống, sau đó bế cô ngồi lên đùi mình: "Nhưng anh đảm bảo những thứ đó sẽ không lan truyền nữa. Cho nên em không cần quan tâm đến những người trên mạng, cũng đừng vì những người đó mà tức giận đau lòng. Trong tình huống này hầu hết bọn họ đều không quan tâm chân tướng sự việc, cũng không chịu trách nhiệm về những lời mình đã nói ra."
Anh ghé sát lại bên má của Trình Hoan, giọng nói dịu dàng: "Dù sao đi nữa, chỉ cần anh và Tinh Tinh biết em là người thế nào là được rồi."
Khóe miệng Trình Hoan cong lên: "Anh nói xem em là người như thế nào?"
"Em xinh đẹp, tính cách tốt, nấu ăn ngon, còn là một người mẹ tốt, là người mà anh thích." Anh nghiêng mặt qua, hôn nhẹ lên khóe môi của Trình Hoan: "Sau này sẽ còn là vợ tốt của anh.
Gò má Trình Hoan đỏ lên, lông mi rủ xuống, đôi môi mím lại, để mặc người đàn ông hôn xuống từng chút từng chút một, cuối cùng vẫn không chống cự được sự tấn công dịu dàng của đối phương, mở miệng nghênh đón.
Nguyệt
Thời gian và tình cảnh đều không có vấn đề. Nụ hôn kết thúc, hai người đều đã có chút động tình. Cơ thể Trình Hoan mềm nhũn trong lòng anh, cảm nhận được nơi cứng rắn nào đó sau lưng cùng bàn tay đang làm loạn trong quần áo của cô.
"Đợi, đợi đã.." Trình Hoan nhớ ra mình vẫn còn có lời muốn nói.
"Không muốn đợi" Hơi thở của Giang Minh Viễn có chút nặng nề, gặm cắn trên cổ cô, bàn tay tiếp xúc trực tiếp với da thịt của cô cũng coi nhẹ chút ngăn cản đó tiếp tục thăm dò, nắm lấy khối mềm mại kia.
Người đàn ông ở phương diện này hình như có chút không thầy mà tự hiểu, chỉ nhẹ nhàng một chút mà người trong lòng đã kêu ra tiếng rên êm tai.
Trình Hoan chưa từng cảm nhận được cảm giác này, dường như vừa tê vừa nhột, còn có chút tê dại như điện giật, dòng điện đó lan truyền từ trước n.g.ự.c đến khóe môi, cho đến đỉnh đầu, bùng nổ thành một đóa hoa ngũ sắc trong đầu cô.
Khiến cô không có tinh lực để ý đến chuyện khác.
Trình Hoan sớm đã không có tâm tư kháng cự gì, đôi tay vốn đang ngăn cản cũng bất giác ôm lấy cổ của Giang Minh Viễn. Hai người ôm lấy nhau, những chuyện sau đó cũng là nước chảy thành sông.
Một phòng xuân sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-239.html.]
Cũng không biết là hai người quá ăn nhịp với nhau hay là cơ thể quá nhạy cảm, đợi đến khi kết thúc, giọng của Trình Hoan cũng đã khàn đi.
Giang Minh Viễn dựa lên người cô, hưởng thụ dư âm cuối cùng của cơ thể. Anh gặm cắn xương quai xanh của Trình Hoan cho đến khi nơi đó trở thành một đóa hoa diễm lệ.
Anh ngẩng đầu lên, hai mắt cực kỳ sáng, độ cong trên môi cũng càng ngày càng tăng.
"Anh rất vui." Anh nói: "Em là của anh rồi."
Trình Hoan nằm đó như một con cá mắc cạn, hai mắt vô thần, nghe thấy câu bày tỏ này cũng không có phản ứng gì, chỉ dùng bàn tay chống trước n.g.ự.c anh, dùng nước miếng nhuận cổ họng.
Động tác nhỏ này đương nhiên là không tránh được ánh mắt của Giang Minh Viễn: "Muốn uống nước không?"
Trình Hoan gật đầu.
"Em đợi một chút"
Người đàn ông nói xong liền đứng dậy, tùy ý nhặt quần áo dưới đất lên mặc rồi đi ra ngoài.
Vài phút sau, Giang Minh Viễn bưng một ly nước đi vào. Trình Hoan thấy nước thì muốn ngồi dậy, vẫn chưa ngồi được thì người vừa mới bước vào đã bày ra dáng vẻ như xảy ra chuyện lớn.
"Để anh, để anh" Giang Minh Viễn nhanh chóng bước đến mép giường, đặt nước sang bên cạnh, ôm cô vào lòng, cẩn thận đưa ly nước đến bên miệng cô.
Trình Hoan được hầu hạ uống nước như một người tàn tật, có nước làm nhuận họng, cổ họng của cô cuối cùng cũng không quá khó chịu nữa, cô cũng có thể nói chuyện: "Em muốn đi tắm"
Giang Minh Viễn xung phong nhận việc: "Để anh giúp em."
"Không cần, em cũng đâu phải tàn tật." Mặc dù chuyện nên làm cũng đã làm rồi, nhưng trong lòng Trình Hoan vẫn còn rất xấu hổ, cô khoát khoát tay, uể oải đuổi anh ra ngoài: "Anh lên trên đi ngủ đi."