Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 244
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:33:37
Lượt xem: 55
Vì một vài chuyện nên lúc Giang Minh Viễn về đến nhà đã là mười giờ tối.
Đèn phòng khách vẫn sáng, chắc là giữ lại cho anh, trên bàn trà nhỏ còn có một ly nước lọc, vẫn còn hơi ấm. Giang Minh Viễn cởi âu phục ra, đi đến uống cạn ly nước, xoay người ra cửa đi vào thang máy, đi đến phòng tắm ở tầng trên cùng.
Nguyệt
Lúc đi xuống một lần nữa, trên tay anh có thêm vài bộ quần áo thay giặt.
Quần áo được khoác trên cánh tay, Giang Minh Viễn đi đến căn phòng bên cạnh xem Tinh Tinh trước, cậu nhóc đang nằm dang tay dạng háng ngủ rất say, Giang Minh Viễn nhìn qua một cái rồi đi ra, đi đến cửa phòng ngủ chính, đưa tay lên gõ hai cái.
Tiếng gõ cửa vào lúc này, Trình Hoan không cần nghĩ cũng biết là ai. Cô đứng dậy do dự một chút, cuối cùng vẫn đi qua mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Trình Hoan đã bị anh dùng một tay ôm vào lòng. Người đàn ông giữ lấy cằm cô hôn lên, một lúc lâu sau mới buông ra, dùng lưỡi l.i.ế.m sợi chỉ bạc còn lại trên môi cô: "Đang đợi anh?"
"Anh có biết xấu hổ không hả?" Trình Hoan không còn chút khí thế mắng một câu, nhìn thấy quần áo trên tay anh, lông mày hơi nhướng lên, cuối cùng vẫn chủ động đi đến phòng để đồ bên cạnh dành ra một chỗ trống: "Để ở đây đi."
Khóe miệng của người đàn ông nở một nụ cười đắc ý, đi vào phòng cất quần áo thay giặt vào đó, anh nhìn quanh một vòng, cảm thấy bên trong còn có chỗ trống, liền được voi đòi công đưa ra yêu cầu: "Ngày mai anh mang những quần áo khác sang nữa nhé."
Trình Hoan không để ý đến anh, tìm lấy một cái khăn lông ném sang, giọng điệu ghét bỏ: "Tóc còn chưa lau đã chạy khắp nơi."
Giang Minh Viên đưa tay đón lấy, tùy tiện lau một chút, lại đi đến ôm lấy cô, chặn đôi môi đó lại.
Lại là một đêm hoang đường.
Vận động buổi tối xong, Giang Minh Viễn ôm Trình Hoan đi tắm rửa thay ga giường, sau đó ôm cô vào lòng nói chuyện.
Trình Hoan có chút mệt mỏi, đáp lại câu được câu không. Nói dần nói dần, cô nghe thấy Giang Minh Viễn hỏi đến ba mẹ mình.
"Ba mẹ em?" Trình Hoan dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại, dùng đầu óc hỗn độn hồi tưởng một lát, sau đó trả lời một cách không được vui lắm: "Bọn họ không có gì đáng để nói."
Giang Minh Viễn dùng tay vuốt tóc cô, vì vấn đề kỹ thuật sấy tóc hôm qua mà hôm nay mái tóc này trông không còn sáng bóng như trước nữa: "Quan hệ giữa em và ba mẹ không tốt à?"
"Không tốt." Từ nhỏ đã bị coi là đồ dư thừa trong nhà, nếu nói Trình Hoan không tức giận là không thể nào. Lúc này là buổi tối, lại vừa trải qua một lần vận động kịch liệt, lại còn là trước mặt người mình thích, Trình Hoan liền oán trách một cách tự nhiên: "Bọn họ mong mỏi sinh con trai, từ nhỏ đã vứt em cho ông nội, một năm trời không thấy mặt được mấy lần, ngay cả học phí đi học cũng không muốn đưa, ông nội bị bệnh cũng không đến thăm"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-244.html.]
Cô vừa nói vừa than thở: "Ông nội em nhiều con cái như vậy, đến tuổi già lại không có ai chịu phụng dưỡng ông" Ngón đang vuốt tóc chợt ngừng lại, Giang Minh Viễn tiếp tục hỏi: "Vậy ba mẹ em vẫn còn sống?"
"Còn chứ, sao lại không còn? Sức khỏe bọn họ vẫn tốt" Trình Hoan thuận miệng nói xong, cơ thể bỗng nhiên cứng đờ, cô chầm chậm ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt như có điều suy nghĩ của anh.
"Anh..."
"Đừng hốt hoảng." Giang Minh Viễn cúi xuống hôn lên trán cô, châm trước mở miệng: "Cứ từ từ nói."
Trình Hoan rất cảnh giác: "Anh muốn hỏi cái gì?"
"Hôm nay anh biết được một sự việc rất kỳ lạ." Giang Minh Viễn ôm cô lên trên, chầm chậm kể ra chuyện ngày hôm nay, còn nói: "Em nghĩ liệu có phải cô ta thay đổi với một người khác không?"
Trình Hoan lên tiếng một cách khó khăn: "... Chắc là vậy."
"Vậy em nói xem là phẫu thuật thẩm mỹ, hay là.."
Trình Hoan cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu có một tiếng nổ ầm, ngón tay vô thức bóp chặt vào cánh tay Giang Minh Viễn, nhéo một miếng da.
Giang Minh Viễn cúi đầu nhìn qua, không hề ngăn cản, một tay còn lại chầm chậm đặt lên bả vai cô, hạ giọng dỗ dành: "Đừng sợ"
Trình Hoan đỏ mặt lên, lần này không phải xấu hổ: "Anh... cái đó... anh đã biết, em..."
"Không sao, không cần lo lắng" Giang Minh Viễn hôn lên đỉnh đầu cô, động tác nhẹ nhàng: "Anh chỉ cảm thấy hơi tò mò, em không nói cũng được"
"Không cần, dù sao anh cũng có suy đoán rồi." Trình Hoan cắn môi, hít vào một hơi thật sâu: "Sỡ dĩ tính cách thay đổi lớn, là vì bên trong cơ thể đã thay đổi thành một người khác."
Bàn tay đang vỗ về trên vai cô ngừng lại, vài giây sau lại tiếp tục như không có gì xảy ra: "Không phải phẫu thuật thẩm mỹ sao?"
Đã nói được một nửa, một nửa còn lại cũng không khó mở miệng như vậy nữa, Trình Hoan lắc đầu: "Không phải, là đột nhiên thay đổi thành một người khác, em cũng không biết tại sao, không hề có báo trước."