Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 246

Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:34:19
Lượt xem: 54

Trong điện thoại có tin nhắn do Giang Minh Viễn gửi đến, nói là anh đưa Tinh Tinh đến công ti, bảo cô không cần lo lắng, cũng đừng suy nghĩ linh tinh, muốn ăn gì thì nói với đầu bếp một tiếng là được.

Trình Hoan cũng không suy nghĩ linh tinh, đứng dậy rửa mặt rồi ăn cơm rồi đi đến quán ăn.

Những món ăn mới sắp ra mắt đang được chuẩn bị, có rất nhiều việc phải làm, Trình Hoan ở bên kia bận rộn một hồi, đợi đến khi cô chuẩn bị ra về, thấy cũng đã sắp đến thời gian Giang Minh Viễn tan làm.

Trình Hoan vội vàng chạy về, trên đường về đi ngang qua một cửa hàng lương thực, nhớ đến ngày mai là tết nguyên tiêu liền đi vào mua một ít bột gạo, chuẩn bị để ngày mai làm đồ ăn nguyên tiêu.

Lúc về đến nhà đầu bếp đã làm xong bữa tối, vị đầu bếp này thông thạo món ăn Sơn Đông, dùng nguyên liệu nấu ăn vô cùng tạm bợ, bào ngư hải sâm qua tay anh ta đều trở thành nguyên liệu vô cùng bình thường, so sánh ra khiến Trình Hoan có chút xấu hổ.

Bữa tối vẫn rất ngon miệng, ăn cơm xong, Giang Minh Viễn chơi cùng con một lúc, chơi xong lại đưa con đi tắm. Đợi tắm xong, cậu nhóc lên giường nằm, lại bắt đầu đuổi ba đi: "Con muốn mẹ kể chuyện cho con nghe.

Giang Minh Viễn bị ghét bỏ sờ mũi một cái, nhìn qua Trình Hoan đang nhịn cười, có chút lúng túng đi ra ngoài.

Trình Hoan cầm truyện cổ tích trên tay, đi đến bên giường bắt đầu kể chuyện cho Tinh Tinh nghe, trải qua nửa năm huấn luyện, kỹ năng này của cô đã rất thuần thục, thường thì sau khi kể được mười phút, Tinh Tinh đã có thể ngủ.

Lần này cũng như vậy, cảm thấy hơi thở của cậu nhóc đã dần dần trở nên ổn định, Trình Hoan đặt truyện cổ tích xuống, đứng dậy dắt chăn cho Tinh Tinh rồi rón rén đi ra.

Cô cẩn thận đóng cửa lại, vừa quay người thì đụng phải lồng n.g.ự.c của Giang Minh Viễn.

Trình Hoan sợ hết hồn, ôm n.g.ự.c nhỏ giọng hỏi: "Anh ở đây làm gì?"

"Đợi em đó." Giang Minh Viễn ôm lấy cô đi vào phòng ngủ chính rồi dùng chân đóng cửa lại, đưa cô vào nhà tắm: "Không còn sớm nữa, nên tắm rửa nghỉ ngơi rồi."

Trình Hoan bị treo giữa không trung, căn bản không có chỗ để dùng sức, cô đ.ấ.m lên n.g.ự.c Giang Minh Viễn, ngẩng đầu cắn lên cổ anh một cái.

Vốn là cắn để hả giận, kết quả sau khi cắn lại trở nên có hứng thú. Đợi hai người từ phòng tắm đi ra, đồng hồ báo thức đã đi được hai ô.

Trong phòng tắm bị hạn chế tư thế, Trình Hoan có chút eo mỏi lưng đau, cô ngồi phịch lên ghế, để mặc Giang Minh Viễn sấy tóc cho mình.

Có kinh nghiệm từ lần thất bại trước nên Giang Minh Viễn đã đi tìm tài liệu, lần này sấy tóc đã biết phải tạo hình, mặc dù động tác của anh vừa chậm vừa ngốc nghếch, nhưng hiệu quả sau khi hoàn thành lại không tệ.

Lần này Trình Hoan thực sự mệt rồi, nằm trên ghế mơ mơ màng màng buồn ngủ. Giang Minh Viễn sấy tóc xong, bế cô lên giường, ngồi một bên xoa bóp eo cho cô.

Eo cô nhạy cảm, anh xoa bóp một lúc Trình Hoan đã cảm thấy đủ, đưa tay khoát về phía sau: "Đừng bóp nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-246.html.]

Một tay Giang Minh Viễn nắm lấy cổ tay cô, một tay tiếp tục xoa bóp: "Xoa bóp như vậy ngày mai sẽ thoải mái hơn một chút." Trình Hoan bị xoa đến da đầu tê dại: "Em buồn ngủ."

"Em cứ ngủ đi, không sao."

"Anh làm như vậy sao em ngủ được?"

"Vậy thì nói chuyện với anh." Giang Minh Viễn buông tay cô ra, nhắc đến một chuyện khác: "Em thấy chuyện của Thẩm Khê là thế nào?"

Trình Hoan 'hả' một tiếng: "Thật sự có người này?" Cô còn tưởng là Giang Minh Viễn bịa ra để gạt cô.

"Đương nhiên là có, chính là em gái của cơ thể này của em."

Không phải giả, Trình Hoan l.i.ế.m liếm môi, không dùng nhiều dung lượng não để suy nghĩ vấn đề này: "Liệu có phải giống em không?"

"Anh cũng cảm thấy có thể là như vậy." Giang Minh Viễn nói: "Em thấy cô ta là ai?"

Trình Hoan suy nghĩ một chút, quay lại nhìn anh: "Anh có suy đoán rồi?"

"Có." Giang Minh Viễn gật đầu, ngón tay đi dọc theo xương sống của cô: "Anh cảm thấy cô ta là nguyên chủ của cơ thể này."

Uy lực của câu nói này không thua kém chuyện khủng bố, toàn thân Trình Hoan nổi da gà, gương mặt trắng bệch: "Không thể nào."

"Rất có thể. Tính cách của cô ta trên tài liệu mà anh điều tra được rất giống với tính cách của nguyên chủ" Giang Minh Viễn mím môi, không nhắc đến tên của Trình Hoan. Trong lòng anh, cái tên đó chỉ đại diện cho người trước mặt anh hiện giờ: "Hơn nữa cô ta có ý kiến rất lớn về mẹ mình, đã từng mắng bà ta không xứng làm một người mẹ trước mặt người khác.

"Vậy..." Trình Hoan nghe anh nói vậy cũng cảm thấy rất có khả năng. Cô l.i.ế.m môi, giọng nói hơi khàn đi: "Nếu như cô ta tìm đến thì phải làm sao?"

"Đừng sợ." Giang Minh Viễn củi người hôn lên lưng cô: "Anh sẽ không để cô ta quấy rầy em."

Đầu lưỡi thăm dò lên da, vừa chạm vào đã rời khỏi. Ngón tay của Giang Minh Viễn lần xuống dưới, có chút hứng thú hỏi: "Hay là chúng ta sinh em bé đi?"

Nguyệt

"Em không muốn." Trình Hoan từ chối không chút do dự, cô quay lại bắt lấy cánh tay của anh: "Sinh con đau muốn chết, lại còn béo lên, nổi mụn, có vết rạn sinh nở. Em không muốn trở nên xấu như vậy."

Cô ôm cổ Giang Minh Viễn làm nũng: "Em không muốn trở nên xấu xí, hơn nữa có một cục cưng là Tinh Tinh thôi còn chưa đủ sao?"

 

Loading...