Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 251
Cập nhật lúc: 2024-11-11 12:36:00
Lượt xem: 30
Trình Hoan thấy lời cô ta nói cũng có lý: "Vậy cô đi thử xem."
"Tôi đã đăng ký rồi, tuần sau sẽ đến sơ tuyển."
Vậy cô còn nói với cái giọng bàn bạc đó làm gì?
Trình Hoan thấy mình như bị chơi khăm vậy, không muốn ở cùng cô ta thêm nữa, cô bê bát đứng dậy, nói câu "đi đây", quay người bước vào nhà bếp.
Vừa chuyển sang thái độ làm việc, Trình Hoan đã rất nhanh quên đi những chuyện khác, đến lúc cô bị cuộc gọi của Giang Minh Viễn làm cho giật mình, nhìn đồng hồ mới biết đã đến sáu giờ rồi.
Người đàn ông ấy vẫn chưa tan làm, ở đầu dây bên kia chốc chốc lại vang lên tiếng người khác chào hỏi anh: "Còn chưa về nhà à?"
"Chưa." Trình Hoan gỗ trán, ăn năn nói: "Báo thức của em không kêu, quên mất đi đón Tinh Tinh rồi."
"Không sao, anh đã bảo người đi đón rồi." Giang Minh Viễn cười, đưa điện thoại đến gần miệng Tinh Tinh, trong điện thoại ngay lập tức truyền đến thanh âm mềm mại của cậu nhóc: "Mẹ ơi, con và ba đi đón mẹ tan làm được không ạ?"
Trình Hoan vừa nghe liền biết ngay đây là chủ ý của ai, nghĩ từ công ty đến quán ăn cũng không xa lắm, bèn đồng ý.
Nghe lời đáp ứng của cô, Giang Minh Viễn thu điện thoại lại, giọng nói trầm thấp vang lên: "Hai mươi phút nữa anh sẽ đến, em ngoan ngoãn đợi chút nhé"
"Được, em biết rồi." Gương mặt Trình Hoan ở đầu bên kia hiện lên nét dịu dàng, tắt điện thoại, tháo tạp dề ra treo qua một bên, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Ở chỗ đầy khói dầu cả một ngày trời, cả người đều cảm giác như dính dầu vậy, Trình Hoan rửa mặt, thay chiếc áo khoác dự phòng, chải lại đầu tóc, mang theo túi xách chuẩn bị ra ngoài.
Cô đi đến cửa, đằng sau cũng có người đuổi đến, quay người lại mới biết đó là Thẩm Khê.
"Cô chưa về à?" Trình Hoan có chút kinh ngạc, tưởng cô ta sớm đã rời đi rồi, bởi trong ấn tượng của cô người này không phải là người có tính kiên nhẫn.
Sắc mặt Thẩm Khê không tốt: "Tôi có nói đi lúc nào đâu."
"Là do tôi hiểu nhầm." Trình Hoan tốt tính cười cười: "Thế bây giờ cô có về nhà không?"
Cô không nói chuyện Giang Minh Viễn và Tinh Tinh sẽ đến đón cô, sâu trong đáy lòng, cô thực sự không muốn để đối phương và Tinh Tinh gặp mặt.
"Được thôi." Thẩm Khê theo sau Trình Hoan, đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Đến cổng trung tâm thương mại, Trình Hoan chuẩn bị chào tạm biệt cô ta, ai mà biết được Thẩm Khê cũng đợi ở bên cạnh, không có ý định rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-251.html.]
"Còn có chuyện gì sao?"
Thẩm Khê ngạc nhiên: "Cô không đưa tôi về à?"
"Cái này.." Trình Hoan không biết phải nói thế nào, quả thực sáng nay cô lái xe đến đón người, buổi tối đưa cô ta về cũng là chuyện bình thường, cô định tìm cái cớ, cuối cùng lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, đưa qua: "Tối nay tôi có chút việc, hay là cô lái xe tôi về đi."
Thẩm Khê liếc nhìn chiếc chìa khóa, thu lại tầm mắt: "Tôi không biết lái xe."
"Vậy cô đi taxi về nhé?"
"Không muốn đi taxi."
"Thế tàu điện ngầm thì sao?"
"Chật chội lắm."
Nguyệt
Vậy thì không còn cách nào rồi.
Trình Hoan cũng không biết tại sao hôm nay cô ta lại như vậy, các thể loại phương tiện đều bị từ chối, dường như nếu mình không tự đưa cô ta về thì sẽ không bỏ qua vậy.
Đối phương cứ bới lông tìm vết như vậy cô cũng thấy phiền, dứt khoán im lặng không nói gì nữa.
Cô không nói chuyện, Thẩm Khê quả nhiên cũng yên lặng, cô ta nhìn chằm chằm góc nghiêng của Trình Hoan rất lâu, sau đó mới nói: "Tôi muốn gặp con trai tôi."
Trình Hoan có chút cảnh giác: "Cô gặp con làm gì?"
"Sợ cái gì chứ, tôi cũng đâu có cướp con trai của cô." Thẩm Khê nhếch khóe miệng, dáng vẻ không thèm để ý: "Người mẹ ruột thịt tôi đây muốn gặp con trai một lần chẳng nhẽ còn phải làm báo cáo à?"
Trình Hoan: "Theo như trên pháp luật, bây giờ cô là dì của đứa nhỏ.
"Ý cô là không cho tôi gặp à?" Thẩm Khê trông có chút sốt ruột: "Con trai của tôi, muốn gặp nó thì làm sao?"... Hai người còn đang giằng co, một chiếc xe đã đỗ ở phía trước, cửa xe mở ra, Giang Minh Viễn bước xuống, mỉm cười với cô, lại quay người ôm Tinh Tinh xuống.
"Sao lại đợi ở đây? Tối nay gió lớn thế này." Giang Minh Viễn đi đến, kéo tay cô, vẻ mặt mang chút không đồng ý: "Em nhìn này, tay đông cứng cả lại rồi."
Anh nói xong, mới nhìn thấy Thẩm Khê ở bên cạnh, đầu lông mày hơi nhíu lại, chào hỏi một câu: "Thẩm tiểu thư."
"Giang tiên sinh." Đối phương cũng khách sáo đáp một câu, liền quay đi nhìn về phía Tinh Tinh.