Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-11-08 20:29:44
Lượt xem: 138
Có khách hàng đầu tiên, những khách hàng khác cũng lần lượt kéo đến.
Trình Hoan thở phào một hơi, tính tiền thịt nướng, bận đến bù đầu, Tinh Tinh ở bên cạnh tự chơi trò xếp gỗ của mình, không khóc cũng không làm loạn, người lạ đến bắt chuyện cậu cũng trả lời rất lễ phép, vô cùng ngoan ngoãn.
Bởi vì là ngày đầu tiên, nguyên liệu Trình Hoan chuẩn bị không nhiều, chỉ ba tiếng đã bán gần hết.
Đợi vị khách cuối cùng rời đi, Trình Hoan thu dọn đồ đạc, chất lên chiếc xe ba gác của mình, sau đó qua gọi Tinh Tinh.
Tinh Tinh chỉ ngồi chơi, bình thường chín giờ hơn đã đi ngủ rồi, bây giờ là mười một giờ rưỡi, sớm đã thấm mệt, nằm bò trên bàn ngủ mất.
Trình Hoan gọi mấy lần cậu mới tỉnh dậy, cậu nhóc khẽ kêu lên một tiếng nhấc đầu lên, cũng không mở mắt ra, đổi vị trí nằm lên đùi Trình Hoan.
Cậu ôm bắp đùi Trình Hoan, cọ cọ vài cái vào váy cô, mơ mơ hồ hồ gọi mẹ, lại ngủ mất.
Trình Hoan đẩy cậu hai cái, thấy cậu nhóc không tỉnh dậy, cũng không gọi nữa, cô ôm Tinh Tinh lên, đặt vào thùng xe ba gác.
Bởi vì những đồ như bàn ghế và đèn không cần mang về nên thùng xe lúc về rộng hơn nhiều, Trình Hoan tháo lều bạt ra, dùng đã chèn lại, lái xe về nhà.
Thành phố về đêm cởi bỏ cái nóng bức của ban ngày, cơn gió xuyên qua lớp quần áo tạt vào da thịt, đánh bay cái nóng sau khi làm việc mệt mỏi.
Hiệu quả giảm xóc của xe gác không tốt, kể cả khi đi trên đường quốc lộ bằng phẳng, vẫn xóc nảy như thường.
Tinh Tinh bị xóc làm cho tỉnh ngủ, cậu hắt xì một cái mở to mắt, ban đầu còn không biết mình đang ở đâu, nhướn cổ lên tìm Trình Hoan, mới nhớ ra tối nay phải làm gì.
Cậu bò lên đổi vị trí, hét to: “Mẹ ơi.”
Thanh âm mềm mại ngược chiều gió vang đến tai Trình Hoan, cậu hỏi: “Chúng ta đang về nhà ạ?”
“Đúng vậy, về nhà, Tinh Tinh chắc cũng buồn ngủ rồi nhỉ, lát nữa về nhà là có thể đi ngủ rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-27.html.]
Tinh Tinh quả thực rất buồn ngủ, ngủ trên bàn không thoải mái, ngồi trong thùng xe, mặt đón gió, lẩm bẩm: “Kiếm tiền thật là cực khổ quá đi.”
Trời tối mà không được ngủ, hơn nữa mẹ lại chẳng có thời gian nói chuyện với cậu.
Cậu nhóc thở dài một hơi, tỏ vẻ thâm trầm sâu sắc, nhưng lời nói ra lại khiến người khác phì cười: “Mẹ ơi, chúng ta không kiếm tiền nữa được không ạ?”
“Không được đâu.” Xe rẽ vào khu chung cư, đến chỗ nhà để xe, Trình Hoan dừng xe lại, quay người bế Tinh Tinh xuống, vỗ nhẹ vào má cậu: “Nếu như mẹ không đi kiếm tiền, chúng ta sẽ không có quần áo đẹp để mặc, không có đồ ăn ngon đề ăn, Tinh Tinh cũng không được đến trường mầm non học với các bạn nữa.”
Nguyệt
“Vậy con không đi học nữa là được.” Cậu nhóc không có bạn cùng chơi, lại chưa nhận thức được tầm quan trọng của việc học tập, cậu nắm chặt ngón tay của mẹ: “Con không thích trường mầm non.”
“Nhưng mà ở trường mầm non sẽ kết được rất nhiều bạn, đến đó Tinh Tinh có thể cùng chơi với các bạn nhỏ, còn có thể học được rất nhiều điều.”
Thang máy mở cửa, Trình Hoan dẫn con trai đi vào, ấn nút lên tầng nhà mình: “Chỉ có học hành thật tốt mới có thể trở thành người tài giỏi, còn có thể kiếm tiền nuôi mẹ.”
Tinh Tinh phồng má, lông mày chau lại, do dự một lúc mới gật đầu: “Vậy được rồi.”
“Mẹ ơi, đợi con kiếm được thật nhiều tiền, mẹ không cần phải ra ngoài làm việc nữa rồi.” Cậu nhóc nói: “Giống như dì Tiểu Mai vậy.”
Dì Tiểu Mai chính là hàng xóm ở nhà đối diện, làm nội trợ toàn thời gian.
Trình Hoan sờ tóc cậu, tóc cậu nhóc cắt ngắn, đ.â.m vào tay cô: “Được thôi, vậy sau này Tinh Tinh kiếm tiền nuôi mẹ nhé.”
Hai mẹ con họ về đến nhà, Trình Hoan đánh răng rửa mặt cho Tinh Tinh xong rồi cho cậu lên giường, đọc cậu nghe một câu chuyện cho dễ ngủ, lúc này mới ra ngoài kiểm kê lại thu hoạch ngày hôm nay.
Đại khái bởi vì vấn đề bản quyền, thế giới này không có phương thức thanh toán qua điện thoại, ra ngoài mua đồ đều phải dùng tiền mặt hoặc là thẻ tín dụng.
Trình Hoan mở thùng tiền ra, đổ hết đồ trong thùng lên bàn trà, bắt đầu sắp xếp lại.
Trước đây có một bạn học đại học từng nói, nếu cứ để cô đếm tiền, chắc cô cô sẽ mất ngủ ba ngày ba đêm, Trình Hoan rất đồng tình với quan điểm này. Đống tiền giấy vo lại thành cục trên bàn trà, mệnh giá mỗi loại khác nhau, cô phân loại từng tờ một, không những không cảm thấy mệt, mà ngược lại càng đếm càng hăng hái.