Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 71
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:06:44
Lượt xem: 206
Tinh Tinh mở to mắt, nhất thời không thể hiểu rõ được đạo lý ở bên trong, Trình Hoan lại thả chậm tốc độ nói lại một lần nữa, bấy giờ cậu mới hiểu sơ sơ, cậu nhìn hoa trong tay mẹ mình, lại quay đầu đi, dí mặt vào cây hoa quế hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu lại gật đầu với cô: "Thơm lắm, để người khác cũng ngửi nữa.”
"Phụt.” Cậu vừa quay mặt lại là Trình Hoan nhịn không được bật cười.
Trên cây quế có một cái mạng do con nhện kết thành, Tinh Tinh vừa đi qua, mấy cái mạng nhện liền che hết lấy mặt của cậu, thời gian mạng nhện được kết là lâu rồi, đã biển thành màu đen, bên trên còn treo hai con côn trùng nhỏ đã c.h.ế.t queo từ đời nào đó, biển cho nhóc con thành mặt hoa.
Tơ nhện dính trên mặt, Tinh Tinh thấy ngứa, muốn dùng tay để sờ, Trình Hoan sợ cậu cho mấy con côn trùng kia vào miệng nên vội vàng kéo tay cậu ra, tự gỡ nó thay cậu.
Dọn dẹp xong chút tơ nhện trên mặt cậu, bé mèo hoa lại lần nữa biển thành bé đẹp trai rồi, bé đẹp trai ngẩng đầu lên nhìn cô cười, cười ngốc nghếch.
Trình Hoan cũng cười, giơ tay muốn nhéo mặt cậu, vừa nhéo một cái thì lập tức ngày người, trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt làm người ta kinh diễm đó.
Hai mắt cô khế trợn lên, cuối cùng cô cũng hiểu cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà có. Không phải bởi vì từng gặp, mà là người cô ngày đêm chung sống có mang một gương mặt giống hệt với người đó.
Nghĩ thông được chuyện phiền não cả một đường, Trình Hoan không chỉ không cảm thấy nhẹ nhõm, mà trong lòng còn tăng thêm nặng nề, cô nghĩ tới một nội dung ngắn trong cuốn tiểu thuyết bị vật ra sau đầu kia: Nữ phụ mang con đến cửa nhận thân, mỗi người nhìn thấy Giang Tinh Thần đều nói nó y hệt như nam chính, bà Giang thấy mặt cậu, lại nhìn thấy vết bớt trên lưng xong, thậm chí còn chẳng cần xét nghiệm trước đã nhận định rằng đây là cháu trai của bà.
Tất cả mọi người trong tiểu thuyết đều nói hai ba con họ trông rất giống nhau, vậy thì người đàn ông vừa mới gặp được kia...
Trình Hoan không muốn tin, tình tiết này với cái mà cô biết hoàn toàn không giống nhau mà! Nam chính sao có thể xuất hiện đã biết mình có đứa con này rồi chứ...
Trình Hoan đắm chìm trong tâm sự của mình, ngay cả Tinh Tinh gọi cô cũng không nghe thấy. Nhóc con thấy mẹ ngồi xổm ở kia, tay giơ lên, cậu đang chuẩn bị ngoan ngoãn dâng lên khuôn mặt của mình nữa cơ, mà đợi mãi cũng không thấy cô có động tác nào khác, có chút thắc mắc.
"Mẹ ơi, mẹ ơi?" Tinh Tinh gọi hai tiếng, không thấy Trình Hoan trả lời, câu lại giơ tay lên quơ quơ trước mặt cô, vẫn không phản ứng, con ngươi chuyển động, lập tức có một ý tưởng xấu.
Nhóc con vươn hai cái móng vuốt trắng nõn ra, giương nanh múa vuốt làm trò bên má của Trình Hoan, cậu đợi một hồi, xác nhận mẹ thật sự không có phản ứng mới thật nhanh nhéo mặt cô một cái.
Chỉ nhéo một cái nhỏ thôi rồi Tinh Tinh thu tay lại liền, có tật giật mình để tay ra sau lưng, trong lòng vẫn có chút thất vọng, cảm thấy cũng chỉ như thế thôi, sao mẹ lại thích nhéo mặt mình vậy?
Xúc cảm trên mặt rốt cuộc cũng khiến Trình Hoan hồi thần, ánh mắt hội tụ, lại đặt trên gương mặt của Tinh Tinh lần nữa, vươn tay xoa xoa mặt của cậu, đứng dậy thở hơi dài. "Mẹ ơi, mẹ sao vậy ạ?"
Tinh Tinh đã làm tốt công tác chuẩn bị bị dạy dỗ rồi, kết quả thế mà mẹ lại có phản ứng này, cậu có chỗ không hiểu nên trực tiếp hỏi ra.
"Không có gì." Trình Hoan kéo tay cậu đi tiếp, vẫn không biết được là chỗ nào có vấn đề, hiện tại Tinh Tinh mới bốn tuổi, dựa theo tuyến thời gian trong tiểu thuyết, bây giờ nam nữ chính vẫn chưa chạm mặt.
Lòng cô như bị mấy quả núi lớn đè ép, các kiểu suy đoán trong lòng loạn thành một cục. Đoạn đường còn lại Trình Hoan không nói một câu, đến khi về tới nhà, về đến khu vực quen thuộc, lòng của cô mới thả lỏng một chút, quăng mấy suy đoán lung tung lộn xộn kia đi, quyết định sắp xếp lại trật tự một lần nữa.
Đầu tiên là rốt cuộc tại sao mà nam chính lại biết Tinh Tinh là con trai của anh ta.
Dựa theo biểu hiện hôm nay của nhóc con, hai người rõ ràng không phải ngày đầu gặp mặt, chuyện này hỏi thẳng cậu là được.
"Lúc được nghỉ đấy ạ. Nghe được vấn đề của mẹ, Tinh Tinh gần như trả lời không chút do dự, cậu có ấn tượng rất đậm với cái chú này: "Chính là cái chú thông minh biết chơi rubik đó!"
Cậu nói vậy thì Trình Hoan nhớ ra rồi, khi đó quả thực Tinh Tinh từng nói với mình có một chú kia chơi cùng cậu, lúc ấy Trình Hoan sợ gặp phải bọn buôn người nên bảo Tinh Tinh đổi sang ngồi gần chỗ có, về sau thì người kia không xuất hiện nữa.
Lúc đó mới ngày đầu của lễ Quốc khánh, bây giờ đã là cuối tháng mười rồi, cũng có nghĩa là nam chính biết chuyện này ít nhất cũng hơn nửa tháng rồi, không chừng còn lâu hơn. Trình Hoan cắn răng, thầm hận mình trước đây không chú ý, nhưng mà nam chính này cũng thiệt là, rõ đã biết cũng không chịu ra, là không muốn nhận Tinh Tinh à?
Mặc dù trong lòng hận không thể cách nam nữ chính trong tiểu thuyết càng xa càng tốt, Trình Hoan vẫn sinh ra nhiều sự không hài lòng với cách làm của nam chủ, cô siết chặt lòng bàn tay, lại hỏi Tinh Tinh một câu nữa: "Vậy chú ấy có nói chuyện gì khác với con không?
“Cái gì?” Tinh Tinh không hiểu lắm.
"Có hỏi con chuyện ba mẹ không?"
Tinh Tinh củi đầu suy nghĩ, một lúc sau ngẩng đầu lên, trên mặt phủ đầy sự mờ mịt.
Tuổi cậu còn nhỏ, trí nhớ cũng chỉ như thế, chuyện hơn nửa tháng trước gần như đã quên từ lâu rồi, vốn dĩ không nhớ được chú thông minh từng hỏi cậu chuyện mình với ba ai giỏi hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-71.html.]
Thấy Tinh Tinh nhớ không ra, Trình Hoan cũng không thất vọng lắm, cô lại hỏi Tinh Tinh một số vấn đề khác, thấy nhóc con không có kiên nhẫn nên thả cho cậu sang một bên chơi. Tinh Tinh tự mình đi chơi đùa, Trình Hoan tìm lấy giấy bút, phân tích rõ ràng tuyến thời gian này.
Trước tiên là nam chính biết thân phận của Tinh Tinh, chắc là chuyện của ngày một tháng mười hoặc là trước đó nữa, bởi vì nguyên nhân chưa biết không có nói thẳng ra, sau đó qua mấy ngày nữa thì mình nhận được điện thoại của người môi giới bên kia, nói đã tìm được cửa hàng phù hợp.
Trình Hoan đã thắc mắc chuyện này rất lâu rồi, lúc mới bắt đầu tìm cửa hàng, rõ ràng cô đã nói qua yêu cầu với môi giới, bên kia có sao cũng không nên giới thiệu cho cô cửa hàng mười mấy vạn trên năm mới phải, khi đó cô còn cho rằng có thể là môi giới nghĩ mèo mù vớ được cá rán, bây giờ xem ra, không chừng là do nam chính ở trong động tay động chân.
Ngoại trừ cửa hàng này còn có phí đền bù chuyển nhà, lúc ấy cô đã cảm thấy chuyện này thuận lợi quá, thiếu cái gì là có cái đó dâng lên trước mặt, đến cả nhà phát triển cũng trở nên hào phóng như thế.
Nghĩ đến chuyện mình như đứa ngốc cầm về hơn ba trăm vạn kia, Trình Hoan suýt chút nữa thì bẻ gãy bút trên tay, cô nghiến răng, nội tâm hung hăng nghĩ: Tiền này tính cho cái gì? Thưởng sinh con? Hay là phí muốn mua đứt con mang về?
Vốn ban đầu cũng không định theo mạch cốt truyện, Trình Hoan đã quên gần hết tình tiết của cuốn tiểu thuyết rồi.
Cô đã nghĩ rồi, không cần biết tiểu thuyết là như thế nào, bản thân cô là người đang sống trong thế giới này, Tinh Tinh cũng vậy. Cô không cần phải đóng vai phụ trong cuộc đời của người khác, tự mình nuôi con, nỗ lực cố gắng, chỉ cần sống một cuộc sống đầy đủ cơm áo gạo tiền là được.
Nhưng cô không ngờ đến tình tiết câu chuyện lại bị thay đổi hoàn toàn như thế này, mình chưa tự lộ diện, đối phương đã tìm đến rồi, còn đến trước tận hai năm!
Nguyệt
Vậy không phải có nghĩa là Tinh Tinh vẫn sẽ phải chết, bản thân mình cũng có kết cục như vậy?
Trình Hoan thấy bản thân sắp không thở nổi rồi.
Cô vứt chiếc bút đã có những vết nứt trên tay, đứng dậy quay đi quay lại vài vòng, cơn gió mùa thu mang theo khí lạnh nhè nhẹ thổi qua ban công, khiến bộ não như sắp bùng nổ của cô nguội đi một chút.
"Bình tĩnh nào, không được tức giận, tức giận sẽ bị đột quỵ. Trình Hoan hít một hơi thật sâu, kéo bản thân ra khỏi những tưởng tượng về kết cục bi thảm của mình, cô vỗ vỗ mặt, lại ngồi lên ghế sofa, nghĩ cách giải quyết việc này.
Đầu tiên là chỗ tiền nam chính gửi thông qua người khác.
Chỗ tiền này chắc chắn phải gửi lại, nếu không sau này sẽ phải đối mặt với nhà họ Giang, bên đó vẫn chưa nói gì, bản thân cũng nhẹ nhõm hơn chút.
Nhưng mà làm thế nào để gửi trả lại chỗ tiền này mới là vấn đề.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Trình Hoan bây giờ thực sự không có năng lực trả lại.
Cửa hàng đó của cô, đồ cần mua đã mua gần xong rồi, hơn ba trăm vạn trong tay cũng chỉ còn lại chưa đến năm mươi vạn, cô tính toán, trong khoảng thời gian ngắn như vậy để kiếm lại được ba trăm vạn là điều không thể, kể có có bán lại những thứ đã được lắp đặt trong cửa hàng, cũng chỉ có thể thu lại được một nửa.
Hơn nữa, nếu như thực sự làm vậy, thì thật quá ngu ngốc.
Trình Hoan cắn đầu bút, cổ nghĩ ra cách, tay phải vô thức lướt qua lướt lại trên giấy, lúc định thần lại, tờ giấy đã bị về loạn lung tung hết cả.
Có điều cô cũng nghĩ ra một cách, đó là trả góp, tính theo lãi suất ngân hàng, hoặc cao hơn một chút cũng được. Cô tin tưởng vào năng lực của bản thân, cùng lắm một hai năm là có thể trả được hết chỗ tiền này.
Chỉ là không biết nam chính liệu có đồng ý với cách này của cô không, theo như Trình Hoan thấy, đối phương âm thầm đưa tiền như vậy, tuyệt đối không có ý tốt, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm khó mình.
Nếu như đối phương bắt buộc phải làm khó mình, Trình Hoan cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể nghĩ đến điều xấu nhất: bán lại toàn bộ cửa hàng, trả hết món tiền, hoặc là ...
Dù sao thì cũng không thể giao con trai ra được. Không nói đến gặp nhau mấy tháng rồi cô rất có cảm tình với cậu, kể cả vừa mới gặp nhau, cô cũng không thể vì chút tiền cỏn con này mà kéo cậu nhóc vào hố lửa.
Trình Hoan nghĩ một lúc lâu, đã nghĩ ra đủ mọi cách mà mình có thể làm rồi, cô còn mô phỏng lại mấy lần cảnh minh và nam chính gặp lại nhau.
Chỉ có điều là những giả thiết này vẫn chưa thể dùng đến, bởi vì cô tạm thời vẫn chưa có cách liên hệ với nam chính...
Nhớ đến điểm này, Trình Hoan càng thêm hụt hẫng, cảm giác này giống như đầm một quyền vào không khí vậy, khiến người ta bực tức đến nôn ra máu.
Cô vắt chéo chân suy nghĩ một chút, nhà là thuê qua Hồ Thiên Hoa, nói không chừng đối phương có phương thức liên hệ với nam chính. Cô nghĩ vậy liền lấy lại tinh thần, tìm số điện thoại di động của đối phương rồi gọi qua, điện thoại kêu liên hồi vẫn không có ai nhấc máy, Trình Hoan cau mày thử gọi lại mấy lần, không có kết quả, chỉ đành tạm thời từ bỏ.