Nhật Kí Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:08:52
Lượt xem: 134
Công viên trò chơi ở ngoại ô thành phố, ngồi xe mất một giờ.
Xe Giang Minh Viễn đã trải qua cải trang, không gian ghế sau cực lớn, không biết khi nào anh lắp ghế an toàn, Tinh Tinh vừa lên đã bị cố định lại.
Tiểu gia hỏa ngay từ đầu còn khá tò mò, sờ cái này sờ cái kia, chỉ vào cái đồ vật liền hỏi "Mẹ đây là cái gì", đại đa số đều là Giang Minh Viễn trả lời thay.
Loại lòng hiếu kỳ mãnh liệt này sau khi cậu lên xe mười tới phút liền biến mất, ghế an toàn luôn không thoải mái như vậy, Tinh Tinh cảm giác bị trói buộc, gân cổ lên nhao nhao muốn xuống.
Nhưng mà hai người lớn cũng không đồng ý, lần đầu tiên Giang Minh Viễn quang minh chính đại ở chung với con, đương nhiên muốn biểu hiện một phen, anh bắt lấy táy Tinh Tinh, kiên nhẫn nói đạo lý với cậu.
Nhưng mà rốt cuộc trẻ con cùng anh nói cái gì, một lời không hợp liền khóc, Giang Minh Viễn có chút chân tay luống cuống, chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Trình Hoan.
Trình Hoan tiếp thu ánh mắt của anh, kéo kéo khóe miệng, nhìn Tinh Tinh một cái.
Tiểu gia hỏa rất hiểu ánh mắt, nhìn thấy mẹ nhìn qua lập tức không khóc, cậu ủy khuất bĩu môi, nói với Trình Hoan: "Mẹ con muốn đi xuống."
"Có thể." Trình Hoan gật đầu: "Chỉ là đi xuống con sẽ không thể đi công viên giải trí chơi."
Tinh Tinh ngây người, nhìn chằm chằm sắc mặt mẹ, xác định không phải đang nói dối, mới im lặng.
Cậu gian nan lựa chọn giữa việc xuống xe và đi công viên giải trí chơi một phen, cuối cùng vẫn là khát vọng đi công viên giải trí chiếm thế thượng phong.
Tinh Tinh lau đôi mắt, nói với Trình Hoan: "Con không xuống nữa."
"Ừ."
Thấy Trình Hoan dùng dăm ba câu giải quyết cái phiền toái này, Giang Minh Viễn cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, anh nhìn về phía Trình Hoan, cảm thán nói: "Vẫn là cô có biện pháp."
Cuối tuần công viên trò chơi rất đông khách, phần lớn là dìu già dắt trẻ cùng nhau du lịch.
Ba người đi trên đường, Tinh Tinh ở chính giữa, hai tay phân biệt bị mẹ cùng "chú" nắm lấy, thoạt nhìn chính là một nhà ba người, cậu cũng không cảm thấy không đúng, thể xác và tinh thần đều bị công viên trò chơi hấp dẫn, cậu chỉ vào trong đó một kiến trúc hình tháp kêu to với Trình Hoan: "Mẹ nhìn kìa, toà tháp ma thuật."
"Tinh Tinh muốn đi sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-78.html.]
"Muốn ạ!"
"Chúng ta lập tức có thể vào." Giang Minh Viễn nói với cậu.
Giang Minh Viễn đã mua vé trước, cái này trực tiếp đi vào là được, Tinh Tinh vừa đến liền đi thẳng tới toà "tháp ma thuật" kia, Trình Hoan cùng Giang Minh Viễn tự nhiên theo phía sau.
"Tháp ma thuật" là một tòa tháp có tổng cộng bảy tầng, mỗi một tầng là một khung cảnh chuyện.
Tháp này không cần tự đi, đi vào ngồi ở trên xe lửa nhỏ, nhân viên công tác cho phân phát trang bị cho bọn họ, Tinh Tinh đeo mắt kính lên, dùng tay khẽ đỡ, quay đầu lại hỏi: "Mẹ con có đẹp không?"
Cậu đeo kính của trẻ con, nhìn vẫn hơi to, cái kính che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy cái miệng, Trình Hoan liếc nhìn, gật đầu có lệ: "Đẹp."
"Mẹ cũng đẹp." Tinh Tinh thổi phồng lại, quay đầu nhìn thấy Giang Minh Viễn, cũng đối xử bình đẳng nịnh hót: "Chú cũng đẹp."
Lúc cậu nói chuyện, xe lửa nhỏ đã bắt đầu khởi động, cảm giác được xe đang đi, Tinh Tinh vội vàng quay lại. Cảnh tượng trước mắt xảy ra thay đổi, vố dĩ trong tháp đen nhánh như là biến thành một thế giới khác.
Trước mắt Trình Hoan là một đóa hoa chớm nở, hoa lá thật lớn, trên cánh hoa còn giữ một giọt sương sớm, có côn trùng từ trên bò xuống dưới mặt đất, bò đến đỉnh đoá hoa, vô ý ngã xuống.
Đóa hoa trước mắt dần dần mở rộng, chóp mũi tựa hồ có mùi hương truyền đến, trong nháy mắt khi đóa hoa hoàn toàn mở ra, nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng thú rống, một bàn chân thật lớn bước qua đây, trong khoảnh khắc nghiền nát đóa hoa vào bùn.
Tinh Tinh "A" một tiếng, hiển nhiên bị dọa tới rồi.
Nguyệt
Trình Hoan theo bản năng vỗ lưng cậu, bàn tay vươn qua lại đụng phải một bàn tay khác, xúc cảm ấm áp, ngón tay thon dài.
Cô cũng không biết vì sao trong thời gian ngắn ngủn này còn có thể đánh giá ngón tay người khác, Trình Hoan dời tay quay đầu, thông qua chút ánh sáng nhìn thấy Giang Minh Viễn cũng nhìn qua hướng cô, cô gật đầu, khóe miệng xả ra một độ cung.
Đối phương tựa hồ cũng cười với cô.
Xe lửa nhỏ đi từ tầng thứ nhất đến tầng thứ bảy, lại từ tầng thứ bảy xuống dưới, tổng cộng Tinh Tinh đã trải qua mười mấy câu chuyện, nhìn cậu tập trung, khuôn mặt nhỏ đều đỏ.
Từ "tháp ma thuật" ra ngoài, Tinh Tinh lại chỉ vào một kiến trúc nơi xa.
"Mẹ chúng ta đi chơi cái kia đi!"