Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 5: Chính Nghĩa Là Gì 1
Cập nhật lúc: 2024-10-17 02:24:27
Lượt xem: 421
Tôi bị bắt cóc rồi.
Kẻ bắt cóc tự xưng là 'Kẻ Phán Xét' lừng danh.
Bọn họ nhận sự ủy thác của ai đó, muốn cho tôi – kẻ chen chân vào hôn nhân của người khác – phải trả giá.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Ồ?
Các người là 'Kẻ Phán Xét', vậy tôi là ai?
---
"Khương Hòa, hòn đá này hơi vướng víu, em lại đây giúp cô dời nó đi nhé."
"Vâng, cô."
Người đứng sau lều gọi tôi là giáo sư Trần Dung, giảng viên dạy lý thuyết hóa học cơ bản của khoa chúng tôi.
Trong chuyến đi bộ leo núi Linh Xà Sơn lần này, ngoài tôi ra, bà ta là người phụ nữ duy nhất.
Thấy những người đàn ông khác đang dựng lều, tôi liền đi về phía Trần Dung.
"Là hòn này phải không ạ? Hình như nó bị chôn hơi sâu."
Tôi quay lưng về phía Trần Dung, chỉ thấy bóng mình in trên hòn đá, phía sau có bóng người đang từ từ tiến lại gần.
Tôi còn chưa kịp quay người lại thì gáy đột nhiên bị tấn công, đau nhói.
Trước khi ngất đi, tôi thấy Trần Dung đang cầm một cây gậy.
Ánh mắt độc ác.
-
Tôi tên là Khương Hòa, là sinh viên năm ba khoa Hóa học, Đại học A.
Ba tháng trước, tôi nhận một công việc dạy kèm.
Học sinh tôi dạy là con trai của giáo sư Trần Dung và giáo sư Vương Thành An cùng trường.
"Thật xấu hổ, vợ chồng chúng tôi đều tốt nghiệp trường danh tiếng, vậy mà thành tích con trai lại bê bết như vậy, chúng tôi cũng không có thời gian kèm cặp nó mỗi ngày, vậy nên làm phiền em rồi, Khương Hòa."
Vương Thành An có khí chất nho nhã, dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng vẫn có thể thấy được vẻ ngoài tuấn tú thời trẻ.
Ông ta cũng là một trong những giáo viên được yêu thích nhất ở trường.
Chỉ có điều, dường như hôn nhân của vợ chồng họ có chút vấn đề.
Trong ba tháng tôi dạy con trai họ, tôi chưa bao giờ thấy họ ngồi ăn cơm cùng nhau một cách vui vẻ.
Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cãi vã từ phòng làm việc.
Sau kỳ thi giữa kỳ, Vương Thành An gọi riêng tôi vào phòng làm việc, nói muốn phân tích với tôi về điểm số giữa kỳ của con trai ông ta.
Nhưng vừa vào trong, ông ta liền lặng lẽ khóa cửa lại.
"Thầy Vương."
Tôi giả vờ như không thấy, lén dùng điện thoại gọi cho Trần Dung.
"Bài kiểm tra của Vương Thanh tôi đã xem qua rồi, thật ra so với lần trước đã tiến bộ hơn rất nhiều."
"Đừng vội, em ngồi xuống trước đã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-5-chinh-nghia-la-gi-1.html.]
Vương Thành An đẩy gọng kính, từng bước tiến lại gần tôi, tôi chỉ có thể lùi lại, bắp chân chạm vào cạnh ghế, buộc phải ngồi xuống.
"Khương Hòa, nửa cuối năm nay em định đi làm hay học lên thạc sĩ?"
Ông ta đặt tay lên vai tôi, mỉm cười nhẹ nhưng lại khiến tôi nổi hết da gà.
Chỉ đành giả vờ bình tĩnh:
"Em vẫn chưa biết."
Ông ta cười càng sâu: "Con gái, vẫn nên có kế hoạch sớm, đôi khi cũng có thể tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác, ví dụ như tôi, em hẳn là biết giá trị của một lá thư giới thiệu do tôi viết chứ nhỉ."
Tôi nghiêng đầu, ra vẻ như không hiểu.
Tôi cố gắng kéo chủ đề về điểm số của con trai ông ta,nhưng Vương Thành An lại không muốn giả vờ nữa.
Ngay lúc ông ta sắp cúi người xuống gần hơn, đột nhiên có tiếng đập cửa điên cuồng vang lên.
Xen lẫn tiếng gầm rú của Trần Dung:
"Vương Thành An đồ khốn! Anh lại dan díu với con hồ ly tinh nào nữa rồi!”
"Anh mau mở cửa cho tôi!’’
"A a a a a tôi g.i.ế.c anh!"
Vương Thành An ngẩn người một lúc rồi lộ rõ vẻ chán ghét trên mặt.
Sau khi ông ta mở cửa, Trần Dung cầm d.a.o xông vào, vẻ mặt bà ta rất đáng sợ, nhìn chằm chằm vào tôi như muốn nuốt sống tôi vậy.
Vương Thành An xoa xoa mi tâm:
"Khương Hòa, em về trước đi, việc học của con trai tôi còn phải nhờ em nhiều."
Sau khi tôi rời đi, chỉ nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập phá loảng xoảng trong phòng làm việc.
Còn Vương Thanh, đứa con trai mới tan học về thì ngồi trên ghế sô pha chơi điện thoại.
Cứ như thể cảnh tượng này là chuyện thường ngày ở nhà vậy.
Một tuần sau, Vương Thành An mời tôi đi bộ leo núi Linh Xà Sơn sau khi thi cuối kỳ xong, phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.
Nhưng ông ta lại gửi cho tôi một danh sách dự kiến nhận học bổng.
Nếu tôi không đi, học bổng cả năm học này sẽ không có phần của tôi.
Không còn cách nào khác, tôi đành đồng ý.
Lần đi bộ này, Vương Thành An còn tìm thêm ba người khác, ông ta nói đó là bạn học đại học thân thiết của ông ta, hiện tại cũng đều là giáo sư, giảng viên của các trường danh tiếng, là những mối quan hệ tôi cần kết giao để học lên thạc sĩ.
Nụ cười của ông ta đầy ác ý:
"Khương Hòa, tôi đối xử với em tốt như vậy, còn giới thiệu mối quan hệ cho em, con người phải biết ơn, phải không?"
Một ngày trước khi khởi hành, Trần Dung tìm đến tôi.
Bà ta có vẻ hơi ngại ngùng, giọng điệu chân thành: "Khương Hòa, hôm đó chắc làm em sợ rồi, thật xin lỗi, thật ra tôi và chồng cô có chút vấn đề về tình cảm, lần này cô cũng sẽ đi Linh Xà Sơn, em có thể giúp cô hàn gắn tình cảm với anh ấy không?"
Tôi đồng ý ngay.
Cho đến khi bị bà ta đánh ngất bằng gậy, tôi mới biết.
Hóa ra ngay từ đầu, mục tiêu của Trần Dung chính là tôi.