Nhật Ký Ly Hôn Của Đôi Bạn Thân - Chương 10-12.1
Cập nhật lúc: 2024-07-28 08:38:56
Lượt xem: 7,605
10
Anh im lặng. Lông mày nhíu chặt, như thể đang ngây người. Điều hòa dường như không thể xua tan cơn nóng trong tôi, tôi bực bội đá chăn ra.
"Hứa Thời Thanh, anh thật sự không biết hay là giả vờ không biết?"
"Biết... Biết cái gì?"
Hừ hừ.
Quần thì không chịu cởi.
Tình cảm cũng chỉ là giả tạo.
Tôi hỏi anh: "Anh đã từng thích em chưa?"
Bao lâu nay, đều là tôi lẽo đẽo theo sau anh, cung cấp giá trị cảm xúc. Tôi nhớ lại lúc chúng tôi đăng ký kết hôn, tôi cứ tưởng rằng chúng tôi là "lưỡng tình tương duyệt", trong ảnh anh cười rất vui vẻ. Dưới ánh nắng, dường như tương lai đều rạng rỡ.
"Anh yêu em, Yên Yên." Anh ôm chặt tôi vào lòng.
Mùi sữa tắm quen thuộc cuối cùng cũng hòa quyện vào nhau, tôi ngẩn người. Sự uất ức tích tụ trong lòng trào dâng, tôi tức giận đẩy anh ra:
"Vậy tại sao anh không động vào em?
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Chúng ta là vợ chồng, vậy mà anh biến em thành kẻ thứ ba vậy, muốn ngủ với chồng mình còn phải tắm rửa sạch sẽ, chọn ngày lành tháng tốt. À, mà như vậy vẫn chưa đủ, lần nào anh cũng từ chối em."
Nói đến đây, nước mắt tôi lại rơi xuống.
Rõ ràng sau lần say rượu đó, tôi đã quyết định sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì tình cảm nữa, chỉ vì tiền tài mà "thức trắng đêm".
Bây giờ, lại vì tên Hứa Thời Thanh chó má này mà khóc.
"Anh ra ngoài đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa."
Tôi quay lưng lại, bực bội cởi cúc áo ngủ. Hứa Thời Thanh cuối cùng cũng nhận ra trạng thái của tôi không ổn.
"Tối nay em uống canh gà mẹ nấu à?"
Sao tôi biết được? Ngon thì tôi uống thôi.
Anh đưa tay lên thử nhiệt độ trên mặt tôi, giọng điệu lo lắng lại có chút khó xử.
"Yên Yên, hay là để anh đưa em đến bệnh viện?"
Tuy nói vậy, nhưng ngón tay anh lại lặng lẽ luồn vào cổ áo tôi. Đôi mắt tôi ngấn lệ, quên cả chớp mắt. Giọt nước mắt lập tức rơi xuống.
Không biết cuối cùng làm sao lại "lăn giường" với Hứa Thời Thanh nữa.
Tôi chỉ biết mình như đang trôi bồng bềnh trên mây. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Hứa Thời Thanh, quả nhiên là quen cầm d.a.o mổ, dễ dàng khuấy đảo "cơn nóng" trong cơ thể tôi.
Trước đây tôi vẫn luôn trêu chọc, đôi tay này của anh, ngoài cầm d.a.o ra thì còn biết làm gì nữa?
Không ngờ, nhanh như vậy đã có câu trả lời.
Cuối cùng, trong cơn mê man, anh vẫn không quên giải thích lý do trước đây không động vào tôi.
"Tiểu Mộng nói em không thích trẻ con, bao cao su cũng không phải là biện pháp an toàn tuyệt đối, cho nên từ sớm anh đã định đi triệt sản rồi, chỉ là hai tháng trước mới thu xếp được thời gian."
Nói đến đây, anh bất mãn gia tăng lực đạo: "Vừa định nói cho em biết, thì em đã đòi ly hôn với anh, còn chưa kịp cho em bất ngờ nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ky-ly-hon-cua-doi-ban-than/chuong-10-12-1.html.]
"Em nói sớm là muốn anh yêu thương em đi, thì anh sẽ giống như tối nay này, yêu thương em thật tốt..."
Giây tiếp theo, tôi trợn tròn mắt, túm lấy bàn tay đang "làm loạn" của anh: "Anh bị điên à?"
"Mới ba lần thôi, yên tâm, em chịu đựng được."
Chưa đầy một lúc, anh lại nhẹ giọng dụ dỗ: "Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ?"
Cái gì?
Ánh mắt tôi mơ màng, anh tự động nắm lấy tay tôi, đặt xuống dưới. Tay tôi run rẩy trượt đi, anh lại nắm chặt, vừa làm vừa dạy.
"Đúng rồi, chính là như vậy, bắt cá thì phải bắt cho chắc, ngoan nào."
【Anh trai cậu thật sự có bệnh rồi đấy.】
Tôi cố chịu đựng cơn đau, gửi tin nhắn cho Hứa Mộng. Bên kia gửi lại tin nhắn thoại, giọng nói cũng có chút khàn khàn:
"Tớ cảm thấy anh trai cậu cũng có bệnh rồi."
"..."
Vừa nghe xong, cửa phòng bị đẩy ra, Hứa Thời Thanh cầm tờ giấy chứng nhận triệt sản đến cho tôi xem.
Vẻ mặt u ám đã biến mất, thay vào đó là sự sảng khoái sau khi được thỏa mãn: "Hiểu lầm được hóa giải rồi, em có thể tha thứ cho anh rồi chứ?"
Tôi đột nhiên nhớ đến lời cá cược với Hứa Mộng, nếu ai mềm lòng trước thì sẽ phải giặt tất thối cho đối phương trong một năm. Đang phân vân không biết nên trả lời thế nào, Hứa Thời Thanh đã nâng mặt tôi lên, hôn xuống. Nụ hôn mang hương vị đào mật, ngây ngô, dịu dàng, khiến tôi tê dại cả người, đợi đến khi hoàn hồn lại, Hứa Thời Thanh đã bất ngờ mút nhẹ ngón tay tôi.
Tôi kinh ngạc: "Anh làm gì vậy? Sắp l.i.ế.m ướt tay em rồi đấy!"
Anh nói với vẻ mặt vô tội: "Trên đó có sữa."
Cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan ra khắp cơ thể. Tôi không nói nên lời.
Không phải chứ, sao anh ta lại quyến rũ như vậy?
Mười phút sau, bác sĩ Hứa - Hứa Thời Thanh. Vì một câu nói vô tình của tôi, mà "đau lòng" hồi lâu.
Nhân cơ hội này, tôi vội vàng chuồn mất. Tôi sẽ không trả lời câu hỏi anh có tha thứ hay không đâu, ít nhất cũng phải đợi đến một tháng sau.
12
Chỉ là rất kỳ lạ, gần đây Hứa Mộng lại không cho tôi đến đón nữa. Điều quan trọng nhất là, cô ấy cũng rất ít khi về biệt thự!
Sáng nay, tôi nhân cơ hội hỏi cô ấy người lái xe đưa đón cô ấy đi làm mỗi ngày là ai?
Ánh mắt cô ấy lảng tránh, ấp úng: "Tôi là một đại mỹ nữ như vậy, chẳng lẽ không tìm được ai đến đón sao?"
Nói xong, cô ấy đặt chiếc túi đã chọn giúp tôi lên vai, đẩy tôi ra khỏi cửa.
"Không phải cậu còn phải bận rộn với sản phẩm mới sao? Đi nhanh đi."
Kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Ai lại đi đón cô ấy chứ? Không thể là anh trai tôi được?
Không thể nào, sao cô ấy có thể còn "vô dụng" hơn tôi được.