Nhật Ký Ngày Tận Thế (Edit) - Chương 20: Rời Khỏi Tầng Hầm
Cập nhật lúc: 2024-10-12 21:00:39
Lượt xem: 17
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?” Một người đàn ông mặt mũi đầy râu đã đẩy hai người phụ nữ phía trước sang một bên, chen vào hỏi Lưu Á Nam, nắm chặt cổ áo của cậu ta.
“Tôi biết làm sao được!” Lưu Á Nam hất tay ra, tức giận nói: “Bây giờ mà đợi cứu viện thì không có khả năng rồi!”
“Nhưng... vừa rồi không phải phát thanh nói rằng hãy bảo vệ bản thân, chờ cứu viện sao? Nói là cứu viện sẽ đến sớm, liệu có phải... là các người nhìn nhầm không? Những cảnh sát đó g.i.ế.c người, đó là xác sống mà?” Một người phụ nữ mặt tái mét, môi run rẩy hỏi.
“Làm sao có thể! Tôi đã nhìn thấy tận mắt người lớn dẫn theo đứa trẻ, cầu cứu những cảnh sát đó!” Nghe câu hỏi của người phụ nữ, Lôi Lôi lập tức nhảy lên, la to.
“Im lặng một chút!” Cha Lôi vỗ vai Lôi Lôi, sau đó quay sang mọi người nói: “Hiện tại tình hình vẫn chưa rõ ràng, nếu không phải người sống thì tốt, nhưng nếu đúng là vậy, thì chúng ta phải suy nghĩ tiếp theo nên làm gì!”
“Đúng vậy, nếu những cảnh sát đó g.i.ế.c người sống, thì có nghĩa là chúng ta rất có thể đã bị chính phủ bỏ rơi!” Mẹ Lưu sau khi Lưu Á Nam nói xong, vẫn luôn im lặng, giờ mới đứng dậy, mặt mang vẻ nghiêm túc.
Mọi người im lặng, Ngô Tiểu Hinh kéo Lâm Linh và Lý Khánh Nhã đứng ở ngoài đám đông, lắng nghe tin tức bên trong, cả ba nhìn nhau một cái.
Khả năng thành phố này đã bị bỏ rơi là rất lớn.
“Hay là... ngày mai chúng ta cùng đi xem tình hình? Nếu không được, chúng ta cũng có thể nhân lúc hỗn loạn mà rời đi?” Cha Lôi sau một hồi im lặng, nhìn về phía mẹ Lưu, thử hỏi.
Mẹ Lưu nhìn Lưu Á Nam: “Á Nam, con nghĩ sao?” Câu hỏi của bà cũng đồng nghĩa với việc đồng ý với ý kiến của cha Lôi, dù sao cũng không thể vì cảnh sát g.i.ế.c người mà khẳng định họ sẽ không cứu giúp! Nếu mà đúng là vài đứa trẻ nhìn nhầm, thì bây giờ lo lắng ở đây cũng là lãng phí thời gian, cho dù không nhìn nhầm, thì thành phố này cũng không thể ở lại, dù thế nào đi nữa, việc rời khỏi thành phố là điều chắc chắn!
Lưu Á Nam trầm tư một lúc, rồi ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Nếu muốn đi, thì hãy đi khi trời tối, nếu trời sáng thì dễ bị xác sống tấn công!”
Nghe được lời nói của Lưu Á Nam, Ngô Tiểu Hinh nhướn mày, không ngờ Á Nam cũng chú ý đến điều này.
“Vậy được, mọi người chuẩn bị đi, chúng ta bây giờ rời khỏi đây!” Nghe câu trả lời của Lưu Á Nam, mẹ Lưu không bất ngờ, liền ra lệnh cho mọi người: “Cố gắng mang ít đồ, đồ ăn này, mọi người có thể mang theo cái gì thì mang, đừng mang những thứ quá nặng, trên đường đi chúng ta sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, càng nhẹ càng tốt!”
Mọi người nhanh chóng tản ra, có người thì quay lại thu dọn đồ của mình, có người thì lao đến những thùng thức ăn.
Hiện tại chỉ mới là giai đoạn đầu của thảm họa, thức ăn vẫn chưa hiếm, vì vậy mọi người lấy đủ phần của mình xong, liền lặng lẽ chờ ở cửa cầu thang, đợi một tiếng lệnh của mẹ Lưu, rồi sẽ rời khỏi đây!
Người phụ nữ ôm trẻ con tự đầu đến giờ vẫn chưa động đậy, chỉ đến khi mẹ Lưu nói xong, mới bế con đi đến cửa cầu thang, ba người đàn ông bên cạnh thì từ đầu đã chạy đến thùng thức ăn, mỗi người ôm một thùng, đối diện với ánh mắt giận dữ của mọi người, chỉ trừng mắt vài cái rồi lại tiếp tục nhìn về phía những thức ăn khác.
Khi mọi người đã chuẩn bị xong, mẹ Lưu dẫn đầu, Lưu Á Nam đi bên cạnh mẹ cậu ta, lần lượt rời khỏi tầng hầm!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ky-ngay-tan-the-edit/chuong-20-roi-khoi-tang-ham.html.]
Ngô Tiểu Hinh thì để Lôi Lôi dẫn Lý Khánh Nhã, còn mình cùng Lâm Linh đi ở phía sau, khi mọi người chú ý về phía trước, cô liền quay lại thu ba cái thùng còn lại vào không gian!
Cảm giác đói khát là điều cô từng trải qua, nên mang thêm thức ăn bên mình sẽ có cảm giác an toàn! Dù sao thì, chiến đấu trong lúc đói khát sẽ không tốt chút nào.
Một đoàn người trong đêm tối, sau khi rời khỏi tầng hầm, liền đi thẳng qua đại sảnh. Mẹ Lưu ra lệnh cho mọi người tách ra, mỗi năm người đi cùng nhau, cách nhau khoảng một mét, không gây ra tiếng động lớn, đồng thời có thể hỗ trợ lẫn nhau trong tình huống khẩn cấp.
Lâm Linh và Ngô Tiểu Hinh, Lý Khánh Nhã, Dương Khoát cùng với một chàng trai trẻ ngoài hai mươi tuổi là một nhóm. Vì những người lớn đều cho rằng Lý Khánh Nhã còn nhỏ tuổi, không ai muốn dẫn theo cô bé, nên cậu bé đã dẫn họ vào tầng hầm trước đó đi cùng với mẹ Lưu, Lưu Á Nam, Lôi Lôi và cha Lôi. Người phụ nữ ôm trẻ con đi ở giữa đội hình, tạo thành một nhóm riêng!
Dù sao thì, so với Lý Khánh Nhã, người phụ nữ ôm trẻ con rõ ràng là một gánh nặng hơn.
Đoàn người di chuyển khoảng nửa giờ, cuối cùng cũng xảy ra chuyện bất ngờ.
Một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, ăn mặc rất sành điệu, không để ý nên trượt chân ngã, phát ra một tiếng thét lớn, vang vọng trong thành phố tĩnh lặng.
Lưu Á Nam và Ngô Tiểu Hinh thầm nghĩ “hỏng bét”, bọn họ đã biết rằng những quái vật mà họ từng nghĩ, chính là xác sống, rất nhạy cảm với âm thanh. Tiếng kêu thê thảm của người phụ nữ này chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của bọn quái vật.
Lưu Á Nam không kịp hạ thấp giọng, lập tức hét lớn: “Chạy mau!” Cậu ta đầu tiên kéo mẹ Lưu và Lôi Lôi chạy về phía trước.
Đám đông cũng vì tiếng hô của Lưu Á Nam mà trở nên hỗn loạn, không còn quan tâm đến nhóm nào nữa, mà chỉ biết chạy về phía trước.
Trên con đường này, Lưu Á Nam dẫn đầu, liên tục chọn những con đường tối tăm mà đi. Lúc này, đội ngũ đã hỗn loạn, lại trong tình trạng không nhìn rõ mọi vật, chẳng mấy chốc, một vài người đã bị vấp ngã, nhưng không ai để ý đến họ, mà chỉ việc dẫm lên họ để tiếp tục chạy.
Cảnh tượng hỗn loạn trong trường học lại một lần nữa hiện lên.
Nhưng đoàn người này dù sao cũng ít người, những người bị ngã chủ yếu là người già và trẻ nhỏ. Những ai còn có người thân thì được nâng dậy tiếp tục chạy, còn những ai không có thân nhân thì lập tức bị bỏ lại phía sau.
Nhìn thấy đám người trước mắt đang lộn xộn, Ngô Tiểu Hinh nhíu mày, tiến lên giúp một người ông già bị ngã dậy, thấy ông ta thở hổn hển, rõ ràng là đã không thể chịu đựng thêm nữa.
“Cô gái... giết... g.i.ế.c tôi đi!” Ông lão vừa được nâng dậy thì thều thào nói, khiến Ngô Tiểu Hinh và Lâm Linh đứng lại, sững sờ.
Chàng trai trẻ nhanh chóng tiến vài bước về phía bên phải của ông lão, Dương Khoát cũng nhận ra, đến để thay chỗ cho Lâm Linh. Một người giúp đỡ, một người thì cúi xuống, cõng ông lão lên lưng chàng trai trẻ.
Mới chuẩn bị chạy tiếp, bỗng nghe ông lão lại nói: “Không... không cần... tôi... tôi cái thân già này đã sống đủ rồi... các cháu... mau đi đi!”
Câu nói khiến Ngô Tiểu Hinh rơi lệ, ông lão này làm cô nhớ đến ông của mình, ông cũng đã ngã trước mặt cô. Lần này dù thế nào cũng không thể để chuyện như vậy xảy ra nữa.
Cô vừa định ngăn ông lão tiếp tục nói, thì thấy chàng trai trẻ dừng lại. Ngô Tiểu Hinh tức thì nổi giận, trong miệng còn chưa kịp mắng, đã nghe thấy giọng nói trầm ổn của chàng trai vang lên: “Ông lão đã qua đời rồi!”