Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ Nhân - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-08-20 20:49:01
Lượt xem: 587
Nào ngờ ngày ấy ta chẳng đợi được Tiêu Vân, mà lại có kẻ khác đẩy cửa điện bước vào.
Người ấy tóc bạc phơ, gương mặt hốc hác, cung kính hành lễ: "Tống phi nương nương."
Ta nhìn ông ta, thấy ông đã già đi nhiều: "Cha."
Trên gương mặt lạnh lẽo của Tống Mẫn chợt hiện lên một nụ cười: "A Hà, con cứ an phận ở đây, chẳng bao lâu nữa, Tiêu Diễm c.h.ế.t đi, Hoàng thượng sẽ toàn tâm toàn ý với con, ban cho con vinh hoa tột bậc."
"Tiêu Diễm làm sao?" Ta kích động đứng dậy, bỗng thấy trước mắt tối sầm.
Tống Mẫn đỡ lấy ta: "Tống phi nương nương, ta đã tâu lên Hoàng thượng, phao tin giả rằng con đang ở đại lao. Con nghĩ xem, Tiêu Diễm có vì con mà xông vào cửa cung, mưu đồ tạo phản hay không?"
"Ông... thật sự là cha ta sao?" Ta không thể tin nổi mà nhìn ông ta, bỗng nhiên linh cảm bất an dâng lên, "Bạch Chỉ đâu? Ông đã làm gì Bạch Chỉ?"
"Đừng vội, ta cũng mang nha đầu Bạch Chỉ đến đây." Ông ta gọi lớn ra ngoài cửa, rồi mang nàng vào.
Bạch Chỉ khắp mình đầy những vết thương do bị hành hình, nàng bị hai tên thị vệ khiêng đến, ném xuống đất.
Ta nhào về phía nàng, quỳ xuống đất, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn gầy guộc của nàng.
"Bạch Chỉ, Bạch Chỉ." Ta gọi nàng tha thiết.
"Con nha đầu này miệng cứng lắm, thế nào cũng không chịu nói cho ta biết, kẻ nhiều lần giúp con, Nguyệt tần rốt cuộc là ai." Tống Mẫn nắm vai ta nói.
Bạch Chỉ tắt thở chưa lâu, t.h.i t.h.ể đã bắt đầu phân hủy.
"Tống phi nương nương, lát nữa ta sẽ sai người kéo nàng ta ra cho chó hoang ăn, sẽ không để ô uế mắt của nương nương."
"Tống Mẫn, lòng ông thật độc ác," giọng ta run rẩy, "ông còn nhớ ta là con gái ông không?"
"A Hà, con đã chọc giận Hoàng thượng, bị phế truất hậu vị, còn bị đày vào lãnh cung. Con có biết vì sự ngang bướng, không nghe lời của con mà cha phải vất vả bao nhiêu ở triều trước, mưu tính biết bao nhiêu việc, mới có thể giúp Tống phủ tránh khỏi những sai lầm mà con gây ra hay không?"
"Ông không phải cha ta, ông đã g.i.ế.c Bạch Chỉ, ta không tha cho ông!" Giây phút ta nhào về phía ông ta, thị vệ đã đè ta xuống.
Tống Mẫn bảo bọn họ cẩn thận đừng làm ta bị thương, lại dặn dò ta thêm vài câu.
Không biết đã qua bao lâu, Tống Mẫn đã đi từ sớm, có cung nữ vào mang Bạch Chỉ đi.
Ta ôm chặt nàng không rời, cơn thịnh nộ bùng lên chưa từng có, quát tháo bọn chúng tránh xa, thậm chí dọa sẽ c.h.ế.t nếu chúng tiến tới.
Giữa lúc giằng co, lưng ta lãnh một đòn chí mạng, ngất lịm.
Tỉnh dậy, ta nằm trên đất lạnh, căn phòng vẫn chìm trong bóng tối.
Vừa rồi chỉ là mơ, ta tự nhủ, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Nhưng chiếc khăn tay của Bạch Chỉ nằm bên cạnh, ta run rẩy nhặt lên, trên đó loang lổ vết m.á.u của nàng.
Nàng đã biết đọc, biết viết, trên chiếc khăn tay ấy, nàng dùng m.á.u thay mực, vẽ một vòng tròn xiêu vẹo.
Khi dạy nàng học chữ đọc sách, ta từng ước hẹn với nàng, vòng tròn, nghĩa là hoàn thành...
Nàng đã đưa thư tới nơi, nhưng nàng không thể trở về nữa.
Ta nắm chặt chiếc khăn tay, lòng đau như d.a.o cắt.
.......................................................
Cho đến khi Tiêu Vân đến, ta vẫn không hay biết, hắn ôm ta vào lòng, im lặng không nói gì.
Lần đầu tiên ta mới biết, vòng tay của một người lại có thể lạnh lẽo đến nhường nào.
Ta cứ ngồi thẫn thờ trên giường cả ngày, đầu óc trống rỗng.
"Tống phi nương nương, nô tỳ phụng mệnh đưa người ra ngoài."
Tống phi nương nương?
Nàng ấy đang gọi ta, ta ngơ ngác nhìn nàng ấy mà hỏi: "Bạch Chỉ?"
"Nô tỳ là Trà Nhan." Nàng ấy điềm tĩnh đáp, "Nô tỳ phụng mệnh Hoàng thượng đến đưa nương nương ra ngoài."
Thấy ta không có phản ứng gì, Trà Nhan ra hiệu cho hai cung nữ đỡ ta dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ky-trang-diem-le-cua-my-nhan/chuong-23.html.]
Hôm đó ta lại được nhìn thấy ánh mặt trời ngoài kia, nhưng chẳng còn cảm nhận được chút hơi ấm nào, cứ như đang lạc vào hầm băng vậy.
Ta trở về Tiêu Lan cung, Trần ma ma nắm lấy tay ta, ta mới nói với bà: "Ma ma, Bạch Chỉ không còn nữa."
Ta gục đầu vào lòng ma ma mà khóc không thôi, bà chỉ biết thở dài, hết lần này đến lần khác vuốt ve mái tóc ta.
Tiêu Lan cung bỗng dưng xuất hiện thêm nhiều gương mặt xa lạ, khiến ta cảm thấy bất an vô cùng, ta sẽ đập phá đồ đạc để đuổi họ ra ngoài.
Trần ma ma lo liệu mọi việc chăm sóc ta, những cung nữ mới đến đều bị bà ấy sai đi làm những việc vặt như quét dọn sân vườn.
Tiêu Vân có đến thăm ta, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, ta lại theo bản năng mà lùi lại.
Chỉ cần hắn đến gần một chút thôi, ta lại nhớ đến bóng tối vô biên vô tận kia, toàn thân run rẩy không rõ lý do.
Nhưng mỗi lần hắn xuất hiện, ta lại thấy mình tỉnh táo hơn đôi chút, nhớ lại những ngày ta từng đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay, ta không nên chìm đắm trong đau khổ thế này, hủy hoại tất cả những gì ta đã dày công vun vén.
Ta vẫn tiếp tục diễn ra vẻ mặt lưu luyến Tiêu Vân, nhưng hắn không thỏa mãn, hắn muốn ta trở lại là A Hà dịu dàng hay cười năm nào.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Hắn ra sức đối tốt với ta, dường như hy vọng ta sẽ quên đi đoạn ký ức bị giam cầm kia, chỉ nhớ rằng ta "yêu" hắn.
Ngày ta tròn hai mươi mốt tuổi, Tiêu Vân sai người khiêng đến bốn năm rương châu báu trang sức.
Đêm đó, ta bày tiệc rượu ở tẩm cung.
Tiêu Vân đến từ sớm: "A Hà, những thứ trẫm tặng nàng, nàng có ưng ý không?"
Ta khẽ cúi đầu đáp.
Tiêu Vân nắm lấy tay ta, vuốt ve khuôn mặt ta, phát hiện ta đang cài chiếc trâm vàng hắn tặng, vui mừng nói: "Lúc trước, khi tuyển tú, trẫm tiện tay tặng nàng, không ngờ nàng vẫn còn giữ."
Ta bất chợt nhìn thẳng vào mắt hắn: "Thần thiếp nhớ mẹ rồi."
Tiêu Vân khẽ sững người, rồi mỉm cười ôm ta vào lòng: "Hôm nay là sinh thần của A Hà, chắc chắn mẹ nàng cũng sẽ rất vui."
"Giá như bà ấy còn ở đây thì tốt biết mấy."
"Mọi chuyện đã qua rồi, A Hà, bây giờ nàng có trẫm." Hắn hôn lên tóc ta.
Ta thoát khỏi vòng tay hắn, gắp thức ăn cho hắn, rồi lại rót đầy rượu cho hắn.
Hắn đưa môi chạm vào chén rượu, nhìn ta một lúc, rồi buông lỏng ngón tay.
Chén rượu rơi xuống đất vỡ tan, ta vẫn giữ được vẻ bình tĩnh lạ thường, thong thả rót thêm một chén rồi uống cạn.
"Có phải Bệ hạ sợ thần thiếp hạ độc hay không?"
"Sao có thể chứ? Vừa rồi là do trẫm không cầm chắc." Tiêu Vân cũng nâng chén, coi như tạ lỗi với ta.
Ta cười khẩy. "Khó trách Bệ hạ nói chuyện đã qua rồi, quả nhiên con người ta thường dễ dàng tha thứ cho tội lỗi mình gây ra."
Trong khoảnh khắc, nét mặt Tiêu Vân thoáng hiện vẻ đau buồn, rồi hắn như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cười lớn.
"Mẹ của nàng, đúng là do trẫm giết. Ai bảo A Hà lại dám tư thông với người khác, trẫm chỉ có thể cho nàng một bài học nhớ đời.”
"Vốn dĩ trẫm còn muốn đổ tội cho Tiêu Diễm, để các người trở mặt thành thù, nhưng không may bị hắn phát hiện."
“Đáng tiếc hắn cũng chẳng thể cứu mẹ nàng. Vì sao hắn lại nói cho nàng biết sự thật? Hắn muốn nàng hận trẫm, có phải không?"
Tiêu Vân đã lầm.
Tiêu Diễm chưa từng nói cho ta biết chân tướng.
Ban đầu, hắn chỉ một mực muốn đưa ta đi.
Đến khi mọi chuyện đã rồi, hắn đành cam chịu số phận, không muốn ta sống trong hận thù.
Nhưng ta không thể nào quên.
Bao năm qua, ta đã dùng mọi thủ đoạn để leo lên địa vị cao sang này.
Ta hiểu rõ, chỉ có quyền lực mới có thể mang lại tự do cho ta.
Ta không ngừng điều tra, tính toán, suy diễn hết lần này đến lần khác, cuối cùng tin chắc rằng, người nằm bên gối ta chính là kẻ thù ta hằng tìm kiếm.