Nhật Ký Trang Điểm Lệ Của Mỹ Nhân - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-08-20 20:53:28
Lượt xem: 236
Trong Tiêu Lan cung, Tôn thái y bắt mạch cho ta thật lâu, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt nặng nề.
"Tống phi thế nào?" Tiêu Vân lo lắng hỏi.
Tôn thái y giật mình, vội vàng quỳ xuống
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nương nương vì lo nghĩ quá nhiều, cơ thể suy nhược, sợ lạnh, dẫn đến chứng nôn ra m.á.u hôm nay. Về sau cần tĩnh dưỡng."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Ngoài ra... ngoài ra..."
"Mau nói!" Tiêu Vân giận dữ.
"Long tự trong bụng nương nương... e rằng đã chết, hơn nữa, nương nương về sau e là không thể mang thai được nữa."
"Nương nương, người có từng tiếp xúc lâu dài với xạ hương, hồng hoa không?"
"Làm phiền Tôn thái y rồi," ta nói, "Trà Nhan, thay ta tiễn Tôn thái y."
Tôn thái y như được đại xá, run rẩy nói lời cảm tạ, cùng các thị nữ lui xuống.
“A Hà, trẫm không ngờ..."
"Phải đấy, người đâu có ngờ tới. Người đâu có ngờ tới việc đánh tráo đơn thuốc của mẹ ta sẽ bị ta phát hiện, từ đó hận người thấu xương."
Tiêu Vân ánh mắt đỏ ngầu, ôm chặt ta vào lòng, trong giọng nói chất chứa nỗi buồn vô hạn: "A Hà, là trẫm có lỗi với nàng, nàng muốn trẫm bù đắp thế nào?"
"Thần thiếp muốn Tiêu Diễm."
Hai cánh tay đang ôm chặt ta bỗng buông lỏng, hắn ho dữ dội, ta nhìn thấy vết m.á.u trên khăn tay hắn.
Tốt lắm, mấy ngày nay ta đặt hương liệu độc trong phòng, xem ra đã phát huy tác dụng rồi.
Ta chậm rãi khép đôi mắt lại: "Thần thiếp mệt rồi, muốn về quê mẹ ở huyện Đàm Thủy thăm thú một chút."
Ta nói ra mong ước viển vông của mình, nghĩ rằng hắn sẽ như trước đây, giam cầm ta bên cạnh.
Không ngờ, Tiêu Vân lại khóc, khóc như một đứa trẻ.
"Vậy A Hà có còn quay về không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ky-trang-diem-le-cua-my-nhan/chuong-27.html.]
"Đừng bỏ rơi trẫm, có được không?"
"Được không?"
...................................
Tống phi hai mươi hai tuổi, vốn được sủng ái hết mực, vậy mà cũng bị Hoàng thượng ban cho một dải lụa trắng.
Nàng ấy đã chết, người đời đều nói, con gái của gian thần họ Tống đã đại nghĩa diệt thân, nhưng chung quy vẫn không thoát khỏi sự lạnh lùng vô tình của bậc đế vương.
Ta hai mươi hai tuổi, tự do rồi.
Ngày rời khỏi cung, Tiêu Vân không đến tiễn ta.
Ta nhìn bức tường cung cao vút kia lần cuối, gió thổi qua, những chiếc lá non đầu xuân khẽ lay động.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi bức tường cung trang nghiêm, nặng trĩu, rời khỏi kinh đô phồn hoa tựa khói mây, rời khỏi hai mươi hai năm êm ấm và đắng cay ta đã trải qua.
Bánh xe lăn qua, chẳng để lại dấu vết.
Trong những tháng ngày ngắn ngủi còn lại, di ngôn của mẹ, giấc mộng giang hồ của Từ Kiêu Kiêu, và ước nguyện hồi hương của Tiêu Diễm, tất cả vẫn đang chờ ta thực hiện.
Đường xá gập ghềnh, nhưng ta ngủ một giấc thật ngon, chẳng hay biết đã đến đêm khuya.
Ngoài cửa sổ là một vùng hoang vu, xe vẫn đang từ từ tiến về phía trước.
Đây không phải là đường đến huyện Đàm Thủy.
Ta lấy con d.a.o găm trong tay nải ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Ta vén rèm xe, tay run run, kề d.a.o găm lạnh lẽo vào sau gáy người đánh xe: "Ngươi là ai? Mục đích của ngươi là gì?"
Người đó đội nón lá, không nói gì, chỉ dừng xe ngựa lại.
Hắn khẽ cười, tiếng cười trong trẻo dần dần trùng khớp với chàng thiếu niên trong ký ức của ta.
Hắn nói: "Mèo nhỏ mít ướt à, đã lâu không gặp."
_________Hoàn chính văn__________