NHẬT KÝ TỪ BẠN GÁI TIN ĐỒN TRỞ THÀNH CHÍNH THỨC - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-23 07:45:49
Lượt xem: 2,900
14
Sau khi về ký túc xá, tôi mở phong bì ra để đếm số tiền.
Kết quả là mắt tôi trố ra, miệng há hốc.
Không phải nói là "một ít tiền tiêu vặt" sao?
Lúc đó tôi sờ thấy mỏng mỏng, cứ nghĩ chỉ có vài trăm tệ!
Ai có thể nói cho tôi biết, tại sao trong phong bì lại có một tấm séc?
Tại sao trên tấm séc lại có con số 100 nghìn tệ?
Nó giống như một củ khoai nóng bỏng tay, tôi sợ đến mức suýt ném đi.
Tôi vội vàng gọi điện cho Bùi Trầm để báo chuyện này.
Tôi tưởng anh ấy sẽ lấy lại tấm séc.
Không ngờ anh ấy chỉ im lặng một lúc rồi nói: "Thế thì cô cứ tiêu đi."
Tôi trấn tĩnh lại, quyết định nhận.
Tiền đưa tới tận tay, không nhận thì phí.
Để tránh Bùi Trầm đổi ý, tôi thậm chí quyết định sáng sớm mai sẽ đi ngân hàng.
Sau đó, tôi thức cả đêm, ghi âm hơn mười đoạn âm thanh trợ ngủ dài hơn 30 phút mỗi đoạn và gửi cho Bùi Trầm.
Sáng hôm sau, anh ấy gửi cho tôi một dấu hỏi.
"Cố Thanh Hà, cô thiếu tiền à?"
"Không mà."
"Vậy sao tự nhiên gửi nhiều như thế cho tôi, ép mua ép bán à."
Tôi cười không nổi: "Đây là quà tặng thêm!"
"Chưa từng thấy mua đậu nành tặng dưa hấu."
Tôi gõ trả lời: "Sau này cũng sẽ tặng anh dưa hấu."
"Ừ."
15
Không ngờ khi tỉnh dậy, tôi lại bị đăng lên mạng.
"Cố Thanh Hà có vẻ thật sự muốn vào nhà giàu, có ảnh chứng minh."
"Trời ơi, đây là gặp mặt phụ huynh rồi sao?"
Tôi mở ảnh ra xem, phát hiện chụp ở cửa nhà hàng.
Tôi và Bùi Trầm đứng cạnh nhau, bố mẹ anh ấy đứng phía sau.
Trông thật sự giống như gặp mặt phụ huynh.
Điều tệ nhất là, trong ảnh, phong bì đỏ trên tay tôi rất nổi bật.
…
Hiểu lầm này càng lớn rồi?
Dưới bài viết còn có vài bình luận: "Nói đi cũng phải nói lại, hai người này trông cũng khá đẹp đôi."
"Cảm giác con cái của họ chắc sẽ rất đẹp."
Tôi cảm thấy có chút bối rối.
Tôi lặng lẽ bấm thích bình luận đó.
Nghĩ đến số tiền trong tài khoản ngân hàng của mình, tôi càng bối rối hơn.
Tôi chuyển nội dung đó cho Bùi Trầm.
"Ông chủ à, anh xem có cách nào giải thích không? Nếu không, theo suy đoán của họ, tôi sẽ phải chuẩn bị sinh ba đứa con mất."
Bùi Trầm chỉ trả lời bằng một dấu chấm.
Tôi bực mình: "Sao anh không lo lắng chút nào? Sắp bị hủy hoại danh tiếng rồi!"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bùi Trầm: "Có sao? Tôi thấy cũng bình thường."
Một lúc sau, anh ấy nói: "Không sao, tôi sẽ nghĩ cách giải thích."
Tôi lập tức thấy yên tâm.
16
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ky-tu-ban-gai-tin-don-tro-thanh-chinh-thuc/chuong-4.html.]
Tôi yên tâm quá sớm.
Không ngờ cách giải thích của anh ấy lại sơ sài như vậy.
Trong buổi tiệc, mọi người chơi trò thật hay thách.
Đến lượt Bùi Trầm, có người hỏi anh: "Anh định khi nào kết hôn?"
Bùi Trầm dường như nghĩ một lúc rồi nói: "Chưa biết, tạm thời chưa có kế hoạch."
Lại có người hỏi: "Anh và Cố Thanh Hà bắt đầu từ khi nào?"
"Không có gì cả."
Căn phòng im lặng vài giây.
Giọng Bùi Trầm trầm thấp: "Tôi không hẹn hò với cô ấy, hiện tại tôi độc thân."
Mọi người đều sửng sốt.
Đột nhiên một cô gái hét lên: "Tên tồi! Anh đối xử như vậy với Cố Thanh Hà sao?"
Có người nhỏ giọng đồng tình: "Đúng vậy, thế này thì thật vô nghĩa."
"Cố Thanh Hà còn ngồi bên cạnh mà, anh thật không biết xấu hổ khi nói thế."
Tôi vội vàng kéo cô gái đứng ra bảo vệ tôi: "Đừng giận mà, anh ấy nói thật đó! Chúng tôi thật sự không có gì!"
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi, hất tay tôi ra rồi bỏ đi, trước khi đi còn nói: "Chưa từng thấy ai nhu nhược như cậu."
Những người khác đồng loạt chuyển đề tài, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn tôi.
Ánh mắt họ đầy sự thương hại.
Còn vài bạn học đến vỗ nhẹ lưng tôi, khẽ nói: "Đừng buồn, không đáng vì tên tồi đó!"
Không phải mà!
Tôi thật sự không phải mà!
Các bạn có thấy tôi buồn chút nào không?
17
Tôi và Bùi Trầm nhìn nhau ngượng ngùng.
Anh ta không nói thành lời, chỉ mấp máy môi.
Trong ánh sáng mờ nhạt, tôi thấy anh ta nói "đau đầu."
Tôi lập tức nghĩ ra một ý tưởng.
"Hay chúng ta giả làm cặp đôi? Sau một thời gian, giả vờ chia tay, chẳng phải sẽ giải quyết xong chuyện này sao?"
Bùi Trầm dường như cười nhẹ.
Tôi nghe anh ta nói: "Được."
Thế là, chúng tôi bắt đầu giả làm một cặp đôi.
Cùng nhau ăn cơm, xem phim, thỉnh thoảng đi dạo và trò chuyện.
Không khác mấy so với trước đây.
Tôi tưởng chuyện đã êm xuôi.
Không ngờ, tôi lại bị đưa lên mạng lần nữa.
"Hai người nên chia tay đi, bạn trai cô ấy không yêu cô ấy chút nào."
Tôi mở ra xem, trong ảnh tôi và Bùi Trầm đi bên nhau, trông chẳng có gì bất thường.
Nhưng những bình luận lại vượt ngoài tưởng tượng của tôi.
"Đúng vậy, yêu hay không yêu đều thể hiện ở chi tiết, Bùi Trầm không hề cởi áo khoác cho cô ấy mặc."
"Anh ta cũng không giúp cô ấy đeo ba lô."
"Trà sữa cũng chỉ mua một cốc cho mình, thật keo kiệt."
Đây là gì chứ, tại sao tôi phải mặc áo khoác của anh ấy?
Tôi đâu có lạnh!
Hơn nữa, trong ba lô của tôi có ví tiền và chìa khóa, sao có thể để người khác đeo được?!
Tất nhiên là phải giữ chắc trong tay mình.
Còn nữa, anh ấy uống không phải trà sữa, mà là nước ép mướp đắng!
Tôi nghĩ trên thế giới không có người thứ hai muốn uống đâu?