NHẬT KÝ TỪ BẠN GÁI TIN ĐỒN TRỞ THÀNH CHÍNH THỨC - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-23 07:47:06
Lượt xem: 2,217
22
Lo lắng thừa rồi.
Sáng sớm mưa lớn, không thể thấy bình minh.
Bùi Trầm cũng không có cơ hội tỏ tình.
Tim tôi lại một lần nữa nhấc lên rồi hạ xuống.
Mưa rơi rất lâu, cuối cùng bầu trời cũng quang đãng.
Bùi Trầm chạm vào mu bàn tay tôi, hỏi: "Ra ngoài đi dạo chút không? Hít thở không khí trong lành sau mưa."
Tim tôi lập tức lại treo lên.
Anh ta có tỏ tình trên đường không?
Nếu tỏ tình tôi có nên đồng ý không?
Mặc dù tôi cũng không biết mình có thích Bùi Trầm hay không, nhưng anh ta vừa đẹp trai lại vừa giàu, nghĩ thế nào tôi cũng không thiệt.
Tôi theo sau Bùi Trầm đi một đoạn, tim đập như trống.
Kết quả lại lo lắng thừa một lần nữa.
Bùi Trầm hát hai bài hát, hái một bông hoa dại trên núi, chụp rất nhiều ảnh cây cối, còn ném vài viên đá vào suối.
Mỗi lần anh ta mở miệng, tôi đều suýt phát bệnh tim.
Kết quả anh ta chỉ nói chuyện phiếm.
Từ đầu đến cuối, hoàn toàn không có ý định tỏ tình.
Thôi được, có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều rồi.
Tôi cũng ngồi xổm xuống, học anh ta ném đá xuống nước.
Cầm một viên ném một viên, không nhìn mà cứ ném về phía trước.
Giống như một cánh tay máy.
Có chút thất vọng.
Sau khi ném thêm một viên đá nữa, tôi nghe thấy tiếng "tùm" lớn.
Không cẩn thận ném một viên to, nước b.ắ.n lên mặt tôi.
Giọng Bùi Trầm vang lên bên cạnh.
"Cố Thanh Hà, cô vừa ném điện thoại của mình xuống rồi."
23
May mà điện thoại chống nước, không bị hỏng.
Nếu không tôi đúng là thiệt đủ đường.
Sau khi về từ chuyến cắm trại, tôi không biết phải đối xử với Bùi Trầm thế nào, nên giảm bớt tiếp xúc với anh ta.
Vài ngày sau, Bùi Trầm lại hỏi tôi: "Cuối tuần này chúng tôi lại lên núi cắm trại, cô đi không?"
Tôi có chút ngượng ngùng: "Tôi không đi đâu, chúc các anh chơi vui."
"Sao lại không đi?"
Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời: "Không thích lắm."
Bùi Trầm gửi một tấm ảnh, là dự báo thời tiết cuối tuần.
"Tôi đã kiểm tra rồi, lần này chắc chắn trời nắng, không mưa."
"Ý anh là gì?"
"Ý là sẽ không bỏ lỡ bình minh lần này."
Tôi bỗng nhiên cảm thấy mất tinh thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-ky-tu-ban-gai-tin-don-tro-thanh-chinh-thuc/chuong-6.html.]
Thực ra Bùi Trầm có biết hết không?
Anh ta có phải nhận ra tôi thích anh ta, nên mới có thể thoải mái đùa giỡn với trái tim tôi như vậy?
Bùi Trầm lại gửi một ảnh chụp màn hình khác, là cuộc trò chuyện.
Người kia hỏi anh ta: "Anh Bùi, anh chia tay với Cố Thanh Hà rồi à?"
Bùi Trầm: "Không, đừng nói bậy."
"Vậy sao cảm giác giữa hai người kỳ lạ thế."
Bùi Trầm: "Cô ấy giận, tôi đang dỗ dành."
24
Lễ hội nghệ thuật của trường lần này, tôi vẫn là người dẫn chương trình.
Tôi đã thuê một chiếc váy màu đỏ rượu, dưới ánh đèn sân khấu trông rất đẹp.
Những bộ trang phục thuê gần trường phần lớn đều là đồ cũ.
Khi thử, tôi chưa thấy có gì không ổn.
Nhưng trước khi lên sân khấu, tôi phát hiện khóa kéo không trơn tru, thậm chí còn bị kẹt ở eo.
Làm sao đây?
Càng gấp càng rối, tôi giật mạnh và làm hỏng khóa kéo.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nhìn cái đầu khóa kéo trong tay, tôi hoảng hốt.
Giờ mà đi thuê lại một bộ khác thì không kịp nữa.
Tôi lập tức tìm đến người phụ trách dàn hợp xướng.
"Chị ơi, chị có bộ lễ phục nào thừa có thể cho em mượn không?"
Chị ấy nhìn tôi nghi ngờ: "Có thì có, nhưng lễ phục của bọn chị là kiểu đơn giản, màu xám. Em là MC, mặc vậy không hợp lắm."
"Nhưng giờ em không còn cách nào khác, có gì mặc được là tốt rồi. Chị cho em mượn được không?"
"Được thôi," chị ấy có chút do dự, "Để chị đi tìm thử xem."
Nhưng mười mấy phút sau, chị ấy nói không có bộ nào thừa.
"Xin lỗi em, bọn chị chuẩn bị dư vài bộ, nhưng hôm qua có mấy bạn nữ làm hỏng bằng bàn là,"
chị ấy nhìn tôi áy náy, "nên giờ bọn chị cũng không còn dư nữa."
"Không sao, em sẽ tìm cách khác, cảm ơn chị nhiều."
Tôi lại nhờ vài thầy cô giúp, nhưng họ đều nói không tìm được bộ lễ phục phù hợp.
Tôi nhăn mày, nghĩ hay là mặc đồ thể thao lên sân khấu vậy.
Có người đột nhiên gọi: "Cố Thanh Hà, có người tìm bạn!"
Tôi khoác áo ngoài, ba bước thành hai đi ra cửa, và sững sờ.
Bùi Trầm đứng ở hành lang, tay cầm một mảng đỏ rực.
Từ xa tôi tưởng là bó hoa hồng.
Đến gần mới thấy đó là một chiếc váy lễ phục đỏ tinh xảo.
Bùi Trầm nhét chiếc váy vào tay tôi.
Thấy tôi còn ngơ ngác, anh lại đẩy tôi một cái.
"Cố Thanh Hà, mau đi thay đồ, sắp đến giờ rồi."
Tôi như bừng tỉnh.
Không kịp hỏi anh làm sao biết tôi cần lễ phục.
Cũng không kịp hỏi anh làm sao mua được chiếc váy vừa vặn như vậy.