Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHẤT NIỆM TRI HẠ - Chương 7 - End

Cập nhật lúc: 2024-08-17 13:28:26
Lượt xem: 179

May có cứu viện kịp thời, cả Thanh Phong Trại đều an toàn thoát thân.

Ta thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thấy Lục Tuân đang banh mặt nghiêm nghị.

Rồi, lại giận dỗi nữa rồi.

"Chúng ta đã có con rồi, tại sao nàng vẫn không chịu gả cho ta?"

Ta lập tức cứng họng.

Từ nhỏ, cha đã dạy ta.

Kết hôn là vì hai người yêu nhau.

Không thể vì những thứ khác như gia thế, tiền tài, quyền lực.

Thậm chí là con cái.

Ta hỏi hắn: "Chàng yêu ta sao?"

Hắn lắp bắp, mặt lúc đỏ lúc trắng, cũng chẳng nói được gì rõ ràng.

Cuối cùng chỉ thốt lên một câu: "Năm năm trước ta đã nói rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng."

Ta thất vọng cúi đầu: "Vậy chúng ta không thể thành thân được."

Ngồi trên bậc thềm trong sân.

Ta thở dài: "Haiz..."

Bên cạnh, Vãn Vãn cũng thở dài theo: "Haiz..."

Ta nhìn đứa trẻ bên chân mình mà cạn lời: "Con thở dài cái gì, hắn có giận con đâu, còn mua cho con váy đẹp nữa."

Đứa trẻ lại gần áp má vào ta, thì thầm: "Cha nói, nếu mẫu thân gả cho cha, cha sẽ mua cho mẫu thân chiếc váy đẹp nhất."

Ta khẽ hừ một tiếng: "Ta không muốn gả cho hắn đâu. Còn nữa, ai nói hắn là cha con chứ? Con đúng là đồ sói mắt trắng!"

Con bé đảo mắt một vòng: "Vậy con giả vờ gọi hắn là cha, lừa hết tiền của hắn mang về cho mẹ tiêu xài…"

Trong lòng ta cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Con bé giơ lên một cây kẹo hồ lô: "Mẹ ~ ăn một miếng đi, ăn một miếng sẽ vui thôi."

Ta liền cắn một miếng lớn.

Nó cầm que chỉ còn một quả sơn tra, nước mắt lưng tròng: "Hu hu hu mẹ hư—"

Lục Tuân dường như có mắt thấu thị vậy, ngồi trong thư phòng phá án: "Phương Tri Hạ, nàng bao tuổi rồi còn bắt nạt Vãn Vãn!"

"Phạt nàng chép ‘Bách Gia Tính’ một lần."

Vãn Vãn lại lon ton chạy vào thư phòng, nước mắt còn chưa khô đã bắt đầu xin xỏ: "Cha ~ mẹ không bắt nạt con đâu ~"

Hai cha con ghé đầu thì thầm với nhau.

Quả sơn tra trong miệng ngọt lịm.

"Mẹ——"

"Mẹ mau tới đây——cha bị ngã rồi——"

Ta đang dạo phố bên ngoài, Vãn Vãn dẫn theo gia đinh vội vã đến tìm ta, nói là Lục Tuân bị ngã.

Vãn Vãn còn nhỏ, cũng không rõ tình hình thế nào, ta vội vàng chạy về nhà.

 

Không ngờ vừa mở cửa, liền có một đợt cánh hoa bay tới.

Lục Tuân cẩm y ngọc quan, ngồi trong biển hoa gảy đàn.

Miệng ngâm nga:

"Có một mỹ nhân, gặp nàng rồi không quên."

"Một ngày không gặp, nhớ nhung đến cuồng si."

Một khúc "Phượng Cầu Hoàng" vừa dứt, Vãn Vãn bước tới, dắt tay Lục Tuân đi đến trước mặt ta.

"Tri Hạ, gả cho ta."

"Mẹ, gả cho cha đi ~"

Hắn lấy một cây trâm bạc từ trong n.g.ự.c ra, chính là cây trâm ta đã để lại năm năm trước.

"Cây trâm tặng cho vợ ta."

"Từ đầu đến cuối, người trong lòng ta chỉ có mình nàng."

"Tri Hạ, gả cho ta nhé."

"Được."

(Góc nhìn của Lục Tuân)

Trấn Thất Tiên xuất hiện một cô nương kỳ lạ.

Khắp đầu đường cuối ngõ đều có người cười nàng thô lỗ, không giống nữ nhân.

Lục Tuân nghe thế, quan sát một hồi, phát hiện nàng thích ăn đùi gà, thích há miệng cười to.

Xoay người liền quên mất.

Cho đến một ngày, cô nương đùi gà chắn trước mặt hắn: "Lục tú tài, có thể đáp ứng một yêu cầu của ta không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhat-niem-tri-ha/chuong-7-end.html.]

Lục Tuân nghĩ rằng người này chắc đầu óc có vấn đề, liền né tránh mà đi.

Không ngờ người này không biết hai chữ "mặt dày" là gì, ngày ngày bám đuôi.

Suốt ba tháng.

Lục Tuân chịu không nổi, nghĩ thầm ngày mai nhất định phải nói rõ với nàng.

Kết quả ngày hôm sau vẫn không nói được, cô nương cười ngây thơ hồn nhiên, khiến hắn khó mà thốt ra lời khó nghe.

Cuối cùng chỉ nói được một câu: "Tự trọng."

Khi nha hoàn của Hạ gia đến cầu cứu, Lục Tuân đã biết ý đồ của họ.

Nhưng tiểu thư Hạ gia thật sự đang nguy cấp, nếu không cứu...

Thật ra tính mạng của tiểu thư Hạ gia có liên quan gì đến hắn đâu.

Chỉ là nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, danh tiếng của hắn sẽ bị tổn hại, bất lợi với con đường làm quan sau này.

Ngay khi hắn cởi áo khoác, chuẩn bị nhảy xuống nước, cô nương ấy xuất hiện.

Đội một đầu đầy rong rêu để cứu người lên.

Từ đó, ánh mắt của hắn không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn.

Mang cho nàng bánh đường mà nàng thích nhất, cũng lo nàng có bị người khác bắt nạt không.

Phiền muộn vì nàng luôn nói những lời khiến người khác khó mà chống đỡ được.

Nhưng khi được nàng che chở, trong lòng lại ấm áp khó tả.

Không muốn thấy nàng buồn, không tự chủ được muốn chăm sóc nàng.

Lục Tuân từ nhỏ đã không cha không mẹ, trước nay chưa có ai nói với hắn vì sao lại thế.

Nhưng từ những câu tán dóc lẻ tẻ của bạn đồng môn, hắn hiểu rằng, đây có lẽ...

Chính là thích.

Phương Tri Hạ là một cô nương tốt như vậy.

Không ai sáng sủa, nhiệt tình bằng nàng.

Nàng mạnh mẽ xé mở trái tim băng giá của hắn.

Trong cơn sốt mê man, hắn nghe thấy nàng hết lần này đến lần khác khích lệ hắn, từng ngụm từng ngụm đút thuốc, đút nước cho hắn.

Hắn nghĩ, hắn cũng có gia đình rồi.

Chỉ không ngờ Hạ tiểu thư không buông tha.

Mua chuộc đồng hương, bỏ thuốc vào rượu bái Khổng Thánh.

"Lục tướng công, bây giờ đã giới nghiêm, nếu chàng không giải dược sẽ chết. Chỉ cần chàng đồng ý cưới ta, ta sẽ cùng chàng..."

Lục Tuân đẩy cô ta một cái.

Thứ gì thế này!

Dù có c.h.ế.t ở đây, hắn cũng không cẩu thả cùng cô ta.

Thi Hội chỉ là việc nhỏ, chẳng phải không thể đợi được.

Nhưng khi Phương Tri Hạ lao tới, hắn không kìm được mà d.a.o động.

Sự kiềm chế mà hắn tự hào đã vỡ tan trong nháy mắt.

Hắn phát hiện mình không thể đẩy nàng ra, thậm chí như mất kiểm soát mà muốn lại gần nàng.

Nàng rưng rưng nước mắt nhìn hắn: "Lục Tuân, ta muốn một đứa con."

Hắn nghĩ, dù có là thần tiên chuyển thế, cũng không thể chạy thoát kiếp nạn này.

Sau này, hắn nhất định sẽ tốt với nàng.

Chỉ là sau đó, Phương Tri Hạ biến mất hoàn toàn.

Hắn đắc ý trở về nhà.

Chờ đợi hắn chỉ là một cây trâm bạc.

Lục Tuân rơi vào mơ màng suốt nhiều ngày.

Lúc vào cung, hắn mới nhớ ra.

Hắn đã hứa, sẽ lấy được trạng nguyên về cho nàng.

Đoạt trạng nguyên, từ chối công chúa, bị đày đến nơi xa xôi làm huyện lệnh.

Năm năm trôi qua, hắn vẫn chưa tìm được tin tức của nàng.

Hoàng thượng nguôi giận, thấy hắn trị hạ có công, hỏi hắn có nguyện ý lấy công chúa không.

Hắn vẫn bất khuất: "Thần có vị hôn thê."

Vậy là bị đày đến một vùng xa xôi khác.

Sơn tặc hoành hành, dân sinh khó khăn.

Để trị sơn tặc, hắn lấy thân mình làm mồi, cố ý để bị bắt trên đường nhậm chức.

Không ngờ, lại gặp được người mà hắn đêm ngày mong nhớ.

"Phương Tri Hạ, nàng dám động thử xem?" 

(Hết)

Loading...