Nhảy thoát y tại linh đường - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-10-17 13:03:59
Lượt xem: 171
Khi ở bên mộ, đạo trưởng bảo cha tôi xem sau gáy tôi, tôi đã mơ hồ biết rằng lưng tôi, chỗ mà tôi đã vác x.ác, chắc chắn có điều gì đó bất thường.
Nhưng trước đây tôi không cảm nhận được gì, bây giờ, sau khi lên từ hồ nước, lưng tôi lại mọc ra nhiều sợi tóc sống như thế…
Tôi không khỏi quay đầu nhìn chàng trai đó. Hình như vừa rồi cậu ta đã dìm tôi xuống nước, suýt chút nữa khiến tôi ch.ết đuối trong hồ?
Cậu ta vẫn nhìn tôi và mỉm cười với hàm răng trắng, đưa tay định kéo áo sau lưng tôi lên.
"Cậu làm gì thế!" Mẹ tôi vội vàng đưa tay ra cản, gầm lên: "Đừng tưởng rằng cậu đẹp trai, có cơ bụng 6 múi mà được phép tùy tiện sờ người khác!"
"Mẹ, cậu ta đã cứu con!" Tôi vừa nôn ra nước vừa nói với vẻ bất đắc dĩ.
Mẹ tôi xem quá nhiều video rồi, toàn những kiểu nhà hàng nam người mẫu, người mẫu quảng cáo nước dừa.
Thiếu niên vẫn chỉ mỉm cười như cũ, kéo áo tôi lên rồi từ khe đá bên bờ hồ rút ra một nắm cỏ, bắt đầu chà lên lưng tôi. Những chiếc lá cỏ có răng cưa vừa chạm vào lưng tôi trong chốc lát liền cảm thấy đau rát.
Nhưng mỗi lần cậu ta chà, mẹ tôi lại thốt lên “A a” kinh ngạc, nói với chàng trai đó: "Chà mạnh vào! Con bé không sợ đau đâu, cứ dùng lực đi!" Bà còn sợ tôi giãy giụa nên ấn mạnh vai tôi: "Con đừng cử động, cậu ta dùng loại cỏ này chà lên là tóc sẽ ra hết. Nhưng sao lưng con lại có một cái bớt đỏ thế kia?"
Tôi còn đang thắc mắc sao lại có bớt.
Ngay lập tức cậu ta trả lời với giọng trẻ con: "Đó là vết hoại tử, không phải bớt."
Tay mẹ tôi đặt trên vai tôi bỗng cứng đờ lại, không thể tin nổi nhìn chàng trai đó: "Cậu nói bậy gì vậy? Đừng tưởng rằng cậu đẹp trai, có chút bản lĩnh là nói gì cũng được."
"Mẹ!" Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao cha lại dặn tôi đừng nói cho bà biết.
Nhưng chàng trai đó không để bụng, nới lỏng nắm cỏ bị tóc quấn chặt, lại rút thêm một nắm cỏ khác và tiếp tục chà: "Đây là cỏ phụ âm bên bờ hồ, còn mấy sợi tóc này là chỉ dẫn hồn. Chắc chắn cô đã vác qua x.ác một phụ nữ cực kỳ o.án h.ận, âm khí cực nặng phải không?"
"Cô ta để lại vết hoại tử trên lưng cô. Và vì tóc dính vào lưng cô nên đã mượn tóc để cắm chỉ dẫn hồn vào lưng cô. Mục đích là từng chút một xâm nhập vào cơ thể cô, chiếm đoạt thân x.ác cô." Chàng trai chà cỏ thêm vài cái.
Cậu ta đưa nắm cỏ ra trước mặt tôi: "Cỏ phụ âm này có thể hút hết chỉ dẫn hồn ra, tôi sẽ giúp cô chà sạch rồi, khi đó x.ác của cô gái đó sẽ không tìm thấy cô nữa."
Nghe vậy, tôi liền gật đầu lia lịa.
Có vẻ như chàng trai này chính là vị thần lớn mà đạo trưởng đã bảo tôi đến mời. Sau khi cậu ta cọ xong, tôi cũng không dám giấu giếm gì, viện cớ nhờ mẹ tôi đi nhặt củi để đốt mớ cỏ phụ âm quấn đầy tóc đó.
Nhân lúc bà không có ở đây, tôi kể hết cho cậu ta nghe về chuyện trong linh đường và chuyện vũ nữ bị hại ch.ết thảm biến thành d.âm th.i diễm cốt hút tinh khí của con người.
Chàng trai chỉ ngồi bên bờ hồ, chân nhúng vào nước, im lặng lắng nghe mà cứ nhíu mày, còn với tay hái đám cỏ mọc bên bờ hồ, bỏ vào miệng nhai nhai với khuôn mặt với nét trẻ con ấy.
Tôi kể xong, cậu ta cũng không nói gì, chỉ tiếp tục nhai cỏ.
Thật ra trong lòng tôi cũng rất lo lắng. Tôi và mẹ đã đợi ít nhất một tiếng bên bờ hồ mà không thấy ai lặn xuống, vậy mà cậu ta lại thật sự từ dưới đáy hồ chui lên.
Vừa xuất hiện, cậu ta đã giúp tôi loại bỏ những sợi tóc dẫn hồn và vết hoại tử trên lưng.
Bất kể cậu ta là rồng hay giao long, có lẽ chỉ có cậu ta mới cứu được chúng tôi.
Thấy cậu ta không nói gì, tôi vội nói thêm: “Tôi biết là nhà tôi có lỗi, chỉ cần cứu được gia đình tôi và dân làng, bất kể phải làm gì, chúng tôi đều sẵn lòng chấp nhận.”
Gia đình của vũ nữ kia chẳng phải có cha mẹ bệnh nặng và em gái sao?
Gia đình tôi có thể nhận nuôi họ!
Nếu cô ta có nguyện vọng nào khác, chúng tôi cũng sẽ cố gắng thực hiện hoặc bắt hết những kẻ đã hại cô ta để trừng phạt!
"Con đâu có làm gì đâu, là cô ta muốn hại con!" Mẹ tôi vừa quay về, nghe đến đây, tức giận gầm lên: "Nếu muốn trách thì trách chú Út của con, vì nó làm livestream kiếm view mà bày ra cái trò nhảy s.e.x.y ở linh đường."
Bà còn không biết rằng chú Út đã ch.ết. Cũng không biết sự oán hận của cô vũ nữ nặng nề đến mức nào!
Tôi chỉ chăm chú nhìn chàng trai đó, chờ cậu ta trả lời.
Cậu ta nhai một ít cỏ thảo dược, sau đó chìa tay về phía tôi.
Tôi tưởng cậu ta muốn tiền nên sờ vào điện thoại thì thấy đã bị nước vào.
Vội vã kéo mẹ tôi, lấy hết điện thoại, ví tiền trong túi của bà ấy, còn lấy cả chiếc dây chuyền vàng trên cổ xuống.
Đặt tất cả vào tay cậu ta: "Chỉ cần có thể giải quyết chuyện này, nếu có điều kiện gì, chúng tôi cũng đều đồng ý!"
Không có gì quan trọng hơn mạng sống!
Huống chi là mạng sống của cả nhà, cả làng!
Nhưng cậu thiếu niên chỉ chớp mắt nhìn đống đồ vật, nhận lấy rồi đặt xuống đất, nắm lấy tay tôi, kéo về phía mình.
Lúc này cậu ta chỉ mặc một chiếc quần lót đen, đừng nhìn gương mặt trẻ con vậy thôi nhưng thân hình cậu ta khá săn chắc, thực sự có cả tám múi.
Nhớ lại trước khi đạo trưởng đến, đã nhiều lần nhắc đến tôi là thân thể thuần âm rồi nhìn bàn tay sắp chạm vào cơ bụng cậu ta, tim tôi đột nhiên nhảy lên cổ họng.
Người ta thường nói rồng hay giao đều thích những thứ đó.
Cậu ta trông vừa trẻ con vừa thanh tú, không lẽ cũng muốn tôi...?
Khi mặt tôi đang đỏ lên, nóng bừng, cậu ta nắm tay tôi, từ từ cúi đầu, môi chạm vào vết thương trên cổ tay mà vừa rồi tôi đã cắt.
Ban đầu cảm thấy ấm áp rồi vết thương đau nhức bị ngâm nước bỗng trở nên mát mẻ.
Vết thương được đắp lên đống cỏ thuốc nhuyễn bân.
Cậu ta còn đưa tay ra chỉnh lại cho thảo dược dính lên.
Rồi cậu ta nói: "Vậy đi thôi, để tôi đi xem thử."
Nhìn vết thuốc trên cổ tay, tôi bỗng cảm thấy ấm lòng.
Vừa nảy cậu ta nhai lâu như vậy là để đắp thuốc lên vết thương của tôi!
Thấy cậu ta chỉ mặc chiếc quần lót, khoe đôi chân dài khỏe mạnh, lộ ra cái eo nhỏ mà bước ra ngoài.
Tôi vội gọi một tiếng: "Này, cậu không có quần áo à?"
Không biết người này là rồng hay thần giao long này nhưng vẫn còn mặc quần lót cũng đã được rồi.
Mẹ tôi thì đã lớn tuổi rồi, cười khúc khích: "Không sao, vẫn đẹp!"
Cậu thiếu niên chớp mắt nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc quần lót phồng lên của mình, xoay người một cái đã nhảy xuống hồ.
Khi cậu ta trở lại đã mặc một chiếc áo thun đen, càng tôn thêm làn da trắng như ngọc, càng dễ nhìn hơn.
Nhìn mặt trời đã ngả về phía tây, tôi cũng không quan tâm đến chuyện khác, dẫn cậu ta quay về.
Trên đường, mẹ tôi luôn đánh giá cậu ta nhưng không dám hỏi thẳng cậu ta là rồng hay giao, hay là gì khác.
Tôi có hỏi tên cậu ta, cậu ta tên là Huyền Hạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhay-thoat-y-tai-linh-duong/chuong-04.html.]
Còn hỏi những điều khác, cậu ta chỉ chớp đôi mắt đen láy, thổi phồng gương mặt trẻ con, nghiêng đầu, nhìn bạn với vẻ mặt đầy vô tội.
Cũng không biết là không hiểu hay là không muốn nói.
Mẹ tôi lái xe quay về, tôi dẫn Huyền Hạo đến bên mộ ông nội.
Khi đến nơi, tôi thấy cha tôi và đạo trưởng đang quây quanh mộ, cắm vòng gỗ đào xung quanh mộ.
Trên những khúc gỗ đào được kéo một vòng dây mực, thậm chí còn có ba lớp bên trong bên ngoài, như thể đã kéo thành nhiều lớp lưới.
Vì để ngăn d.âm thi bên trong ra ngoài, đạo trưởng cũng đã rất cẩn thận.
Thấy tôi dẫn Huyền Hạo đến, đạo trưởng cũng ngạc nhiên khi thấy cậu ta với vẻ mặt trẻ con và ngây thơ, đi vòng quanh cậu ta một vòng rồi lại một vòng, chân mày nhíu lại ngày càng chặt.
Tôi kéo anh ta sang một bên, kể cho anh ta nghe về những chuyện lạ bên hồ lúc nãy, đồng thời chỉ cho anh ta xem cỏ thảo dược đang dán trên cổ tay.
"Cỏ phụ âm có tác dụng đẩy lùi tà khí, tôi đã đến bên hồ nhiều lần rồi mà chưa thấy thảo dược này. Nếu cậu ta đã tìm được thì chứng tỏ tu vi của cậu ta quả thật cao thâm." Đạo trưởng lập tức tỏ ra tôn kính.
Anh ta nói kế hoạch của mình ngay lập tức với Huyền Hạo: "D.âm thi diễm cốt muốn đoạt lấy thân x.ác của Thư Nguyệt, trước ngày đầu thất, còn cần hút tinh khí của người khác để tăng cường tu vi. Dù giờ đã có gỗ đào bao quanh mộ nhưng nó chắc chắn sẽ lại bò ra."
"Để đảm bảo an toàn cho gia đình họ Thư và dân làng, tối nay Thư Nguyệt vẫn phải canh mộ và cõng th.i thể nên rất mong đại tiên ở bên cạnh Thư Nguyệt, để cô ấy không bị d.âm thi hại." Nói xong, đạo trưởng cúi người vái chào.
Cha tôi kéo tôi lại, định quỳ xuống.
Huyền Hạo vội vàng kéo chúng tôi lên, dùng ánh mắt vô tội nhìn chúng tôi, lắc đầu ra hiệu không cần quỳ.
Lướt nhìn qua mộ, đôi lông mày đẹp đẽ của cậu ta nhíu chặt: "Rốt cuộc cô ta đã ch.ết như thế nào? Nếu chỉ là ch.ết vì bị sỉ nh.ục, sao lại biến thành d.âm th.i diễm cốt nhanh như vậy, còn có thể bò trong m.ộ ra và đoạt lấy thân x.ác người khác?"
Sắc mặt cha tôi thay đổi, nói lắp bắp không thành lời.
Ánh mắt đạo trưởng lập lòe, vội vàng lắc đầu: "Cụ thể tôi cũng không biết, có lẽ là ch.ết vì bị sỉ nh.ục. Khi chúng tôi phát hiện, cô ta đã nằm tr.ần tru.ồng trong quan tài của ông cụ Thư rồi.
Rõ ràng họ đang che giấu điều gì đó nhưng Huyền Hạo không hỏi tiếp nữa. Chỉ nhìn tôi, nói: “Nếu Thư Nguyệt canh mộ thì tôi phải chuẩn bị một chút.”
Vừa nghe nói phải chuẩn bị, trong lòng tôi nhẹ nhõm.
Khi đưa cậu ta về nhà, cậu ta viết một danh sách, bảo mẹ tôi chuẩn bị một ít m.á.u gà, chu sa, mực đen và tro hương.
Nhà tôi vừa tổ chức một buổi đại lễ nên mấy thứ này đều có sẵn.
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị xong, Huyền Hạo không biết từ đâu lấy được một nắm đất, hòa thành một hỗn hợp đặc sệt rồi nói với tôi: "Cởi hết quần áo ra, tôi sẽ vẽ bùa lên người cô."
Cõng x.ác là phải dựa lưng vào lưng, tôi đã có kinh nghiệm bị lừa rồi nên vội vàng kéo áo lên, ngoan ngoãn nằm úp xuống ghế sofa để cậu ta vẽ.
Dù sao thì vừa rồi cũng đã chà sát qua nên chẳng còn gì để che nữa.
"Cởi hết ra, phải vẽ cả phía trước và tay chân nữa. Chỉ dẫn hồn thích âm khí, lưng thuộc dương, n.g.ự.c thuộc âm. Hiện tại cô là người có cơ thể thuần âm nữa, phải bảo vệ toàn bộ cơ thể, không để chỉ dẫn hồn đi vào." Huyền Hạo vừa trộn màu, trên gương mặt tròn trịa của cậu ta đầy vẻ nghiêm túc.
Mặt tôi nóng bừng lên nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của cậu ta, tôi lại cảm thấy mình suy nghĩ quá bẩn thỉu.
Cắn răng, tôi đóng kín cửa sổ rồi ngượng ngùng cởi hết quần áo.
Nhắm chặt mắt, cố gắng nghĩ mình là một con cá ch.ết.
Nhưng Huyền Hạo không dùng bút mà nhúng ngón tay xuống thuốc màu và vẽ lên người tôi.
Tôi có thể cảm nhận được trên da có hơi ấm từ ngón tay cậu ta khi di chuyển vẽ từng nét.
Cố gắng chịu đựng một lúc, cuối cùng tôi không kìm được mà mở mắt ra.
Thấy cậu ta đang cúi xuống, lông mày hơi nhíu lại, gương mặt tròn trịa căng thẳng, đầy vẻ nghiêm túc.
Dường như không hề có chút ý xấu gì...
Như thể cảm nhận được tôi đang nhìn, cậu ấy ngẩng đầu lên, nhướn mày, ánh mắt lấp lánh nhưng vẫn rất nghiêm túc.
Tôi lập tức cảm thấy suy nghĩ của mình thật đen tối!
Nhanh chóng nhắm mắt lại, bắt đầu nhẩm hết các bài cổ văn và thơ cổ mà mình nhớ.
Nhưng khi tay của Huyền Hạo tiếp tục vẽ xuống dưới, cơ thể tôi ngày càng nóng bừng lên.
Đầu óc trở nên mơ hồ, không nhớ nổi thơ cổ nữa, đành phải nhẩm bảng cửu chương.
Lặp đi lặp lại, không biết đã nhẩm bao nhiêu lần, đến khi tôi cảm thấy toàn thân mình sắp bốc cháy thì nghe thấy Huyền Hạo nói: "Xong rồi."
Tôi lập tức bật dậy, kéo chăn che người lại.
Nhìn sang, thấy Huyền Hạo ướt đẫm mồ hôi. Khi thấy tôi nhìn, gương mặt tròn trịa của cậu ta nghiêm túc nói: "Vẽ bùa hao tổn tinh thần quá, tôi cần điều hòa một chút. Ở đây có giếng cổ không?"
Cậu ta đi ra từ hồ nước, có lẽ nước giếng sẽ giúp ích cho cậu ấy.
Tôi vội nói với cậu ta rằng, ở đầu làng có một cái giếng cổ, cậu ta có thể thử xem sao.
Huyền Hạo đặt cái bát xuống rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi cậu ta đi, tôi mới buông tấm chăn xuống và mặc quần áo vào nhưng phát hiện trên người mình chẳng có dấu vết gì cả.
Rõ ràng cái bát chứa chu sa trộn m.á.u gà và thuốc màu đã hết sạch mà.
Thấy sắc trời đã chuyển tối đen, tôi mặc quần áo chỉnh tề, mượn điện thoại của mẹ, gọi cho cha tôi.
Dù là đạo trưởng hay cha tôi thì cả hai đều đang che giấu nguyên nhân thực sự về cái ch.ết của cô vũ nữ kia, rõ ràng là có vấn đề lớn ở đây.
Tôi lại hỏi một lần nữa nhưng cha tôi chỉ đáp: "Tiểu Nguyệt, cha sẽ không hại con đâu. Con cũng đoán được phần nào về cái ch.ết của cô ấy rồi, con biết đám đàn ông độc thân trong làng đê tiện đến mức nào, chúng ch.ết cũng đáng đời, nhưng con... haizzz..."
"Đạo trưởng nói rằng nếu chúng ta nói rõ ra, đại tiên sẽ nghĩ rằng làng này làm điều ác và sẽ không cứu con nữa." Giọng cha tôi đầy bất lực, trầm ngâm nói: "Con đừng hỏi nữa, coi như không biết gì đi."
Sau đó, cha tôi dặn tôi không được nói với mẹ rằng chú út đã ch.ết, th.i th.ể sẽ do cha tôi và đạo trưởng xử lý, tạm thời sẽ không có ai phát hiện.
Lòng tôi nặng trĩu nhưng giấu giếm như vậy liệu có giải quyết được vấn đề không?
Khi tôi trả lại điện thoại, tôi hỏi mẹ tôi như thế nhưng bà chỉ thở dài.
Bà nói rằng cô vũ nữ bị những lão độc thân trong làng lôi đi, chắc chắn là đã bị làm nhục.
Nhưng lúc xảy ra chuyện thì đã gần sáng rồi, đến khi mặt trời lên và niêm phong quan tài, th.i th.ể cô vũ nữ đã ở trong quan tài rồi.
Nhìn qua x.ác cô ta có thể thấy là đã chịu nhiều đau đớn, chắc chắn không chỉ có một người, nếu không làm sao oán khí nặng đến mức muốn gi.ế.t hết cả làng?
Nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng, sao x.ác ch.ết lại biến đổi nhanh đến vậy?
Chỉ trong vài giờ mà đã trở nên ghê gớm như thế sao?