Nhiễm Thanh - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-02 16:09:16
Lượt xem: 98
5
Nhưng cuối cùng, Ngu Bạc Hy vẫn trả lại chiếc thẻ cho tôi.
Anh nói: “Không cần nhiều vậy đâu, ba triệu là đủ rồi.”
Trở lại khách sạn, suy đi nghĩ lại, trước khi ngủ tôi vẫn mua vé máy bay về Bắc Thành.
Trước khi máy bay cất cánh, tôi nhận được tin nhắn của Ngu Bạc Hy: “Tối nay ở vịnh Victoria có b.ắ.n pháo hoa, muốn đi xem không?”
Tôi đáp: “Tôi đang trên máy bay, về Bắc Thành để xử lý chút việc.”
Anh trả lời rất nhanh: “Ngày mai đoàn phim sẽ quay lại, cô có thể về kịp không?”
“Tối nay sẽ về đến nơi.”
Nghĩ một chút, tôi nhắn thêm: “Có thể sẽ kịp xem pháo hoa tối nay.”
“Được, chờ cô về.”
Tôi cười tắt điện thoại, không trả lời tin nhắn cuối cùng của anh.
Hôm nay là ngày làm việc, Hoắc Tuấn chắc hẳn đang ở công ty.
“Xin chào, tôi tìm Hoắc Tuấn.”
Nhân viên tiếp tân chưa từng gặp tôi: “Xin lỗi, không có hẹn thì không thể lên gặp anh ấy.”
Nghe thấy tôi nhắc đến tên Hoắc Tuấn, người đàn ông mặc vest đứng phía sau nhìn tôi dò xét vài lần.
“Đấy, phụ nữ bây giờ chỉ cần có chút nhan sắc là muốn tìm đại gia, cô ta có lẽ không biết bên cạnh Hoắc tổng chưa bao giờ thiếu mỹ nữ.”
Giọng anh ta không lớn nhưng đủ để tôi nghe thấy. Tôi nhìn anh một cái mà không giải thích.
Đang do dự có nên gỡ Hoắc Tuấn ra khỏi danh sách chặn để hẹn gặp anh không, tôi ngẩng lên thấy trợ lý của Hoắc Tuấn vừa bước ra khỏi thang máy.
Trợ lý cũng nhìn thấy tôi, anh ta nhanh chóng bước đến.
“Cô tìm Hoắc tổng đúng không? Tôi dẫn cô lên.”
Tôi gật đầu.
Hoắc Tuấn có vẻ bất ngờ khi thấy tôi. Nhưng rất nhanh, anh lấy lại vẻ bình thường, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một chút chế nhạo.
“Cuối cùng cũng biết quay về sao?”
Tôi không nói gì, bước đến đặt chiếc thẻ lên bàn làm việc của anh.
“Lúc rời khỏi nhà họ Hoắc, tôi đã mang theo chiếc vòng tay của mẹ tôi. Trước đó tôi đã trả một phần, còn trong chiếc thẻ này là số tiền còn lại.”
Hoắc Tuấn cau mày, nhìn lướt qua chiếc thẻ trên bàn rồi ngước mắt lên nhìn tôi.
“Em lấy đâu ra tiền?”
Anh biết khi rời nhà họ Hoắc, ngoài chiếc vòng, tôi không mang theo gì cả.
Tôi không có tiền.
“Tôi đã bán chiếc vòng rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhiem-thanh/chuong-5.html.]
Hoắc Tuấn không tin được.
“Em đã bán di vật của mẹ sao? Đó là thứ duy nhất bà ấy để lại cho em.”
Nói xong, anh ta càng cười chế nhạo.
“Nhiễm Thanh.” Hoắc Tuấn vẫn giữ thái độ cao ngạo trước mặt tôi: “Vì chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, giờ em quay lại vẫn có thể làm Hoắc phu nhân.”
Anh ta nghĩ rằng tôi không thể sống nổi ở bên ngoài, nên mới tìm đến về.
Trong mắt Hoắc Tuấn, có lẽ tôi chỉ là con chim hoàng yến thích hợp được nuôi nhốt trong lồng son.
Anh chưa bao giờ coi trọng tôi.
“Không cần đâu.”
Tôi đáp lại bằng giọng điềm tĩnh.
Nhưng Hoắc Tuấn vẫn tức giận.
Anh ném chiếc thẻ của tôi xuống đất: “Nhiễm Thanh, em quay về chỉ để trả tiền thôi sao?”
Tôi không hiểu anh đang tức giận điều gì, nhưng vẫn gật đầu.
Lúc chuẩn bị rời đi, Hoắc Tuấn đột nhiên hỏi tôi: “Chúng ta có cần phải tính toán rõ ràng đến thế không?”
“Đương nhiên là cần.” Tôi nhìn anh, nghiêm túc nói: “Hoắc Tuấn, số tiền tôi nợ anh đã trả đủ, từ nay chúng ta không còn nợ gì nhau nữa.”
“Không còn nợ gì?” Hoắc Tuấn cười lạnh: “Nhà họ Hoắc đã nuôi em bao nhiêu năm, em nghĩ chỉ bằng từng ấy tiền là đủ à?”
Tôi sững người. Phản ứng lại, tôi bỗng nhiên thấy tức giận.
“Hoắc Tuấn, năm gia đình tôi phá sản tôi còn đang học lớp mười hai, học phí đã đóng trước, tiền cơm còn thừa trong thẻ, nên nửa năm đó, trừ những ngày nghỉ về nhà họ Hoắc ăn cơm, tôi không tiêu của nhà anh một đồng nào.”
“Sau đó lên đại học, tôi nhận học bổng, cũng không nhờ bác trai bác gái hỗ trợ gì cả.”
“Tốt nghiệp đại học, chúng ta kết hôn, anh cho tôi một chiếc thẻ, lúc ly hôn tôi đã trả lại anh, anh biết mà, trong đó tôi chưa từng đụng vào một xu.”
Nói xong, tôi nhặt lại chiếc thẻ dưới đất, đặt lại lên bàn.
“Trước đây tôi đã trả anh bốn triệu tám trăm nghìn, trong chiếc thẻ này có sáu triệu, số dư ra coi như chi phí ăn ở của tôi ở nhà họ Hoắc suốt những năm qua.”
“Hoắc Tuấn, lúc trước anh mua lại chiếc vòng đó hẳn chỉ tốn khoảng năm triệu tám thôi nhỉ?”
“Vậy nên tôi không nợ anh và nhà họ Hoắc thứ gì.”
Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nếu tính chi li ra, thực ra là anh nợ tôi nhiều hơn.”
“Nhưng những điều đó đều là tôi tự nguyện, tôi không yêu cầu anh phải trả lại.”
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
Sau lưng, Hoắc Tuấn bực bội hét lên: “Anh nợ em cái gì? Nói rõ xem nào.”
Tôi không trả lời, cũng không quay đầu lại.
Ra khỏi văn phòng của anh, tôi gặp người đàn ông khi nãy đã nói tôi muốn dựa dẫm đại gia. Giờ anh ta tỏ ra niềm nở, giúp tôi bấm thang máy, cười ngượng ngập tiễn tôi ra ngoài.