Nhiên Nhiên - Chương 10:
Cập nhật lúc: 2024-06-02 19:52:16
Lượt xem: 1,349
Ta như bị sét đánh, ngây người ra, ngơ ngác nhìn Hoàng thượng, không biết nên làm sao.
Hoàng thượng mở miệng nói: “Để Lạc Vương đi bái kiến Thái hậu trước.”
Cung nhân vâng dạ rời đi, ta không nhịn được chạy theo ra cửa sau lại ngây ngốc đứng tại chỗ, ngồi xổm xuống che mặt khóc.
Rất lâu sau, Hoàng thượng đi đến bên cạnh ta ngồi xổm xuống: “Trẫm đưa ngươi về cung.”
Ta gần như lấy cái ch/3t uy hiếp, mới từ trong miệng Hòa phi biết được, Lạc Vương rời khỏi kinh thành đi du lịch khắp nơi hai tháng, sau khi trở về liền vào đại doanh Đông Giao, hiện tại đang cùng Cữu cữu luyện binh.
Nói xong, Hòa phi khuyên ta: “Việc này Hoàng thượng làm đúng là không được tốt cho lắm, nhưng ngươi nghĩ mà xem, Bá phụ, Cữu cữu, mấy vị ca ca, hiện tại còn có cha ngươi nữa, người nào cũng tài giỏi, nhưng nhà họ Tiêu các ngươi cộng thêm nhà Ngoại tổ chỉ còn lại mình ngươi là nữ nhi, Hoàng thượng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể để ngươi tiến cung để lôi kéo hai nhà. Nói ra thì Hoàng thượng đối với ngươi cũng không tệ, cũng không ép buộc ngươi, đúng không? Theo ta thấy ngươi nên sớm tiếp nhận hắn đi, đều là chuyện sớm muộn.”
“Chờ đã, tỷ biết ta còn chưa tiếp nhận Hoàng thượng?”
:Muội cho rằng tỷ là người đần độn sao? Nữ nhi ta đã hai tuổi rồi, còn không nhìn ra ngươi vẫn là xử nữ sao?”
Ta vỗ bàn một cái: “Vậy mà tỷ còn truyền chuyện của ta và Hoàng thượng rầm rộ như vậy!”
Hòa phi bắt đầu chạy trốn: “Tiêu Hựu Nhiên, ngươi bỏ cây kim xuống! Tỷ đây đều là vì muốn tốt cho ngươi!”
Hoàng thượng vốn dĩ không thích đến hậu cung, Thái hậu luôn lải nhải, Hoàng thượng đại khái là nghe phiền rồi, hiện tại tần suất đến hậu cung cao gấp đôi trước đây, nhưng hơn phân nửa thời gian đều nghỉ lại ở cung ta.
Ta ngược lại không sao cả, Hoàng thượng đến cũng chỉ là hắn xem sách, ta thêu hoa, hắn ngủ giường, ta ngủ trường kỷ. Dù sao hiện tại cũng đã đổi trường kỷ cỡ lớn, ngủ cũng rất thoải mái. Lần đầu tiên ta còn cố ý dậy sớm dọn dẹp chăn đệm, về sau dù sao mọi người đều cho rằng chúng ta là từ trên giường đổi xuống trường kỷ, lại từ trường kỷ đổi lên giường, ta cũng lười dậy sớm dọn dẹp nữa.
Nhưng Châu phi rất vui mừng, bởi vì như vậy Hoàng thượng có thể thường xuyên cùng nàng ấy và Đại hoàng tử ăn sáng.
Có một đêm, ta sắp ngủ rồi, trong bóng tối, Hoàng thượng bỗng nhiên hỏi ta: “Ngươi đã ngủ ở trường kỷ bao lâu rồi?”
Ta nghĩ ngợi: “Gần ba tháng rồi.”
Hoàng thượng nói: “Vất vả cho ngươi rồi, sáng mai tấn phong ngươi làm Chiêu nghi đi.”
:Tạ, tạ chủ long ân?”
Ta, vị Chiêu nghi phong quang vô hạn này chỉ làm được bảy ngày.
Không biết có phải nữ nhân trong hậu cung này một khi mang thai liền phải giở trò hay không, Khâu Ninh Nhi cư nhiên nói với ta muốn nhân lúc bá quan văn võ vào triều sớm để lén nhìn phụ thân nàng ấy là Bình Viễn bá, còn ra vẻ “kế hoạch đã thông”, nói giữa hậu cung và Càn Khôn điện có một bức tường thấp, chỉ cần ta giúp nàng ấy một chút thì nhất định có thể nhìn thấy phụ thân nàng ấy.
Ta nhìn chằm chằm vào cái bụng hơn năm tháng của Khâu Ninh Nhi, cảnh cáo nàng ấy đừng làm loạn.
Khâu Ninh Nhi lại kéo ta khóc, nói người khác không hiểu nàng ấy, ngay cả ta cũng không hiểu nàng ấy sao?
Thôi được rồi, đương nhiên ta hiểu. Vốn là, khi hậu phi mang thai, người nhà có thể tiến cung thăm hỏi, nhưng Khâu Ninh Nhi từ nhỏ đã mất mẹ, chỉ sống nương tựa vào Bình Viễn bá, Bình Viễn bá là nam nhân lại không thể vào hậu cung. Mấy ngày trước, mẫu thân ta được cáo mệnh, lần đầu tiên tiến cung thăm ta, khiến Khâu Ninh Nhi hâm mộ đến phát ghen, ôm lấy mẫu thân ta khóc ròng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhien-nhien/chuong-10.html.]
À, quên nói, mẫu thân ta cũng có một chút cảm tính.
Cho nên, Khâu Ninh Nhi quyết tâm, mặc kệ ta có giúp nàng ấy hay không, nàng ấy cũng nhất định phải lén nhìn Bình Viễn bá một cái.
Sau đó ta liền đưa ra một quyết định ngu xuẩn, đại khái là từ khi tiến cung vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, sống quá an nhàn, khiến ta hồ đồ rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khâu Ninh Nhi liền giả vờ rủ ta đi dạo, trước khi ra khỏi cửa, Châu phi còn vui vẻ dặn dò chúng ta đi lại nhiều một chút, tốt cho thai phụ.
Đi đến dưới một bức tường, Khâu Ninh Nhi nhìn ta một cái, ta hiểu ra đã đến nơi, liền nghĩa khí ngồi xổm xuống, để Khâu Ninh Nhi giẫm lên vai ta, nâng nàng ấy lên.
Một loạt động tác phối hợp nhịp nhàng, thuần thục, bởi vì từ nhỏ chúng ta đã làm như vậy.
Phải khen Khâu Ninh Nhi một câu, bụng mang dạ chửa hơn năm tháng, thế mà thân thủ vẫn không giảm sút.
Mấy cung nhân đi theo nhất thời không hiểu rõ tình huống trước mắt, đều ngây người ra.
Nhưng Khâu Ninh Nhi mang thai hơn năm tháng, nặng hơn trước kia rất nhiều, ta không khỏi cảm thấy khó khăn, cắn răng hỏi nàng ấy có nhìn thấy Bình Viễn bá không.
Khâu Ninh Nhi nói không có, nhưng lại nhìn thấy cha ta, còn là lần đầu tiên nhìn thấy cha mặc triều phục.
Ta đang tưởng tượng bộ dáng cha ta mặc triều phục, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn như sấm sét giữa trời quang: “Minh Chiêu nghi, Khâu Mỹ nhân, các ngươi mau xuống cho ta!”
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Trời ạ! Quý phi đến rồi!
Khâu Ninh Nhi giật mình, chân liền trượt, trong đầu ta chỉ nghĩ đứa con nuôi của ta không thể xảy ra chuyện, liều mạng muốn ôm lấy nàng ấy, sau đó Khâu Ninh Nhi liền ngã đè lên ta, khiến ta ngất xỉu.
Sau này ta bị đau tỉnh lại, nhưng lúc ta mở mắt ra nhìn thấy Quý phi, ta ngay cả khóc cũng không dám.
Quý phi nổi tiếng là Diêm Vương mặt sắt, có công tất thưởng, có tội tất phạt. Lần này, ta tư thông ngoại nam, còn suýt chút nữa hại ch/3t hoàng tự, chỉ sợ sẽ bị c.h.é.m ngàn đao.
Quý phi mở miệng nói trước: “Trước kia chỉ biết ngươi ngây thơ, không ngờ lại là một kẻ ngu xuẩn.” Sau đó tuyên bố hình phạt cho ta.
Tước bỏ phong hiệu, đưa vào lãnh cung.
Ta đảo mắt nhìn xung quanh, bố trí xa lạ, được rồi, ta đã ở lãnh cung rồi.
Nhưng n.g.ự.c vẫn còn đau đến mức không thể động đậy, ta vừa khóc vừa hỏi Quý phi có thể cho ta về Tân Chỉ cung dưỡng thương xong rồi quay lại không.
Quý phi nhíu mày: “Pháp bất vị thân, hình bất vị quý, ngươi dựa vào cái gì mà ngoại lệ?”
Ta lại vừa khóc vừa hỏi Quý phi, Khâu Ninh Nhi có sao không.
Quý phi xoay người bỏ đi, còn lẩm bẩm: “Trời ạ, ta chỉ là đến tuyên đọc thánh chỉ thôi, tại sao phải nói nhảm với ngươi nhiều như vậy?”