Nhiên Nhiên - Chương 12:
Cập nhật lúc: 2024-06-02 19:52:19
Lượt xem: 1,332
Ta chưa từng tuyệt vọng, ta biết có một ngày ta sẽ được ra ngoài, cha ta ở tiền triều càng ngày càng được trọng dụng, Cữu mẫu cũng nhất định sẽ cầu xin Thái hậu.
Nhưng mà, đã qua ba tháng, vậy mà vẫn không có một chút tin tức.
Ta có chút sợ hãi, ta sợ đến lúc Khâu Ninh Nhi sinh nở, ta không thể ở bên cạnh nàng ấy, Hòa phi nói sinh con là có thể đau ch/3t người. Ta gãy hai xương sườn đều đau đến mức kêu cha gọi mẹ mấy ngày, không biết Khâu Ninh Nhi phải chịu bao nhiêu đau đớn.
Nhất định phải làm gì đó.
Ta xin Châu phi vải vóc, tự tay may cho Hoàng thượng một bộ tẩm y mới, sai người đưa cho hắn.
Phải biết rằng, từ sau khi nhận được hai bộ tẩm y của ta, Hoàng thượng liền không mặc đồ người khác may nữa, có thể thấy tay nghề của ta quả thực không tệ, rất được lòng thánh thượng.
Chỉ mong Hoàng thượng có thể nhớ đến tình cảm bạn cùng phòng ba tháng của chúng ta, nương tay tha cho ta.
Nhưng còn chưa đợi được hồi âm của Hoàng thượng, Tề Chiêu dung đã ngã bệnh, sốt cao rét run không dứt.
Ta sợ hãi, luôn là Tề Chiêu dung chăm sóc ta, ta chỉ có thể vỗ cửa, nhờ thị vệ giúp ta đi gọi Châu phi.
Cuối cùng Thái y cũng đến, nhưng uống bao nhiêu bát thuốc cũng không thấy đỡ, mấy ngày trôi qua, người đã sốt đến mê man. Ta tận lực chăm sóc nàng ấy, ta hứa với nàng ấy bức tranh trăm hoa còn chưa thêu xong, ta sợ nàng ấy giống như biểu tỷ, cũng sẽ rời khỏi ta.
Sốt bốn ngày sau, trên mặt và người Tề Chiêu dung bắt đầu nổi lên mụn đỏ, Thái y nhìn xong liền nói: “Không ổn rồi, là đậu mùa.”
Thái y nói, đại khái là đậu mùa trong đất bị Tề Chiêu dung đào lên lúc trồng hoa. Đậu mùa có tính lây nhiễm rất mạnh, nhưng nơi này là lãnh cung, cũng không có gì cần cách ly.
Châu phi lập tức mang thánh chỉ đến đón ta ra ngoài, nhưng sao ta có thể bỏ Tề Chiêu dung lại được?
Tề Chiêu dung, người vì ta mà bị đánh gãy chân, ném vào lãnh cung.
Tề Chiêu dung, người mỗi ngày đều khập khiễng bưng nước sạch đến lau người cho ta.
Mặc dù bên ngoài đã phái cung nhân từng bị đậu mùa đến chăm sóc Tề Chiêu dung, nhưng ta vẫn cố chấp ở lại bên nàng ấy, ta sợ lúc nàng ấy tỉnh lại không tìm thấy ta.
Hòa phi ở ngoài cửa khuyên nhủ mấy lần, Khâu Ninh Nhi sắp sinh, bởi vậy chuyện này vẫn luôn giấu nàng ấy. Quý phi có lần tức giận, phái cung nhân đến cưỡng chế kéo ta ra ngoài. Nhưng chỉ cần ta liều mạng muốn ở lại, không ai có thể làm gì được ta.
Cuối cùng Hoàng thượng cũng đến, đứng ngoài cửa hỏi ta: “Tiêu Hựu Nhiên, ngươi ch/3t rồi ta phải làm sao?”
“Ch/3t thì ch/3t thôi, ta và Lạc Vương đều sẽ không oán hận ngươi.”
Ch/3t thì ch/3t thôi, cha, mẹ còn có mấy vị đường ca, biểu ca hiếu thuận, vốn dĩ nữ nhi tiến cung cũng giống như đã ch/3t rồi.
Ch/3t thì ch/3t thôi, Lạc Vương không còn vướng bận, cũng có thể yên tâm cưới vợ sinh con, mang theo một nửa niềm vui còn lại, sống thật tốt quãng đời còn lại.
Ch/3t coi như ta lấy mạng để đền bù cho Tề Chiêu dung, nàng ấy rơi vào kết cục như ngày hôm nay, đầu xỏ chính là ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhien-nhien/chuong-12.html.]
Tề Chiêu dung sốt suốt mười ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại, Thái y lại lắc đầu, nói đây là hồi quang phản chiếu.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Nàng ấy rốt cuộc cũng giống như biểu tỷ, sắp rời khỏi ta, ta không muốn để nàng ấy ch/3t đi trong u mê, cuối cùng vẫn nói với nàng ấy: “Lúc trước tỷ hỏi muội tại sao mỗi đêm đều phải ra ngoài sân ngắm sao, muội nói với tỷ là bởi vì muội đang nhớ đến một người, những ngôi sao này giống như đôi mắt hắn nhìn muội mỉm cười.”
Ta khóc nức nở: “Người đó chính là Lạc Vương, xin lỗi, chính là muội đã hủy hoại cả đời tỷ.”
Tề Chiêu dung ngẩn người, sau đó cố gắng mỉm cười, lắc đầu với ta: “Tỷ không trách muội, muội cũng là người đáng thương.”
Lại nói: “Nếu bức tranh trăm hoa của muội thêu xong, hãy đốt cho tỷ.”
Nói xong liền nhắm mắt lại.
Ta biết, người như Tề Chiêu dung ch/3t vì đậu mùa, cuối cùng đều phải bị thiêu thành tro bụi, nhưng vẫn dùng nước sạch nhẹ nhàng lau người cho nàng ấy, mặc xong cung trang, búi tóc lên.
Ta vẫn còn nhớ lúc mới tiến cung, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng ấy giữa trăm hoa ở Ngự hoa viên, ta hi vọng trên trời nàng ấy cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Cung nhân còn chưa kịp đốt hết đồ dùng sinh hoạt của Tề Chiêu dung, ta cũng ngã bệnh, ta biết, đến lượt ta trả mạng rồi.
Ta mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không còn ham muốn sống, ta sớm đã không muốn sống nữa, từ ngày biết mình phải tiến cung đã không muốn sống nữa.
Biểu tỷ đi rồi, Tề Chiêu dung cũng đi rồi, thế giới này có ta hay không có ta đều như nhau.
Nhưng Văn Tố Tố đến rồi.
Bọn họ rốt cuộc cũng không muốn ta ch/3t.
Tố Tố giống như lúc trước chăm sóc biểu tỷ, ngày đêm không nghỉ trông nom ta, châm cứu cho ta, sắc thuốc cho ta, luôn quan sát bệnh tình của ta, có chút biến hóa liền đi thương lượng với Thái y sửa đổi phương thuốc.
Lúc ta mơ mơ màng màng, còn nghe thấy nàng ấy nắm lấy tay ta khóc, cầu xin ta sống sót, coi như là vì nàng ấy mà sống sót.
Cuối cùng cơn sốt của ta cũng lui, Thái y đều thở phào nhẹ nhõm, nói ta rốt cuộc cũng sống rồi.
Tố Tố mỗi ngày đều tỉ mỉ bôi thuốc lên sẹo đậu mùa của ta, nói may mà trước kia mẫu thân ta luôn kéo nàng ấy cùng nghiên cứu cách dưỡng nhan, khiến nàng ấy nghiên cứu ra loại thuốc mỡ này.
Một tháng sau, sẹo đậu mùa đều bong tróc, vậy mà gần như không để lại dấu vết, ta cũng khôi phục sức lực, Tố Tố mới yên tâm rời đi.
Quý phi và Châu phi đến đón ta ra khỏi lãnh cung, đồng thời nói cho ta biết, Khâu Ninh Nhi đã mất.
Ngay đêm cơn sốt của ta lui, Khâu Ninh Nhi nghe nói ta bị đậu mùa, liền tâm thần đại loạn, động thai khí, sinh hạ một vị hoàng tử, rồi ra đi.
Quý phi về sau tra ra, là Chu Bảo lâm cố ý tiết lộ cho Khâu Ninh Nhi biết. Thậm chí, lúc trước Khâu Ninh Nhi nhất định muốn đi gặp Bình Viễn bá, cũng là do Chu Bảo lâm xúi giục. Nàng ta cố ý muốn gi/3t chúng ta.
Chu Bảo lâm cùng tiến cung với chúng ta, chúng ta chưa từng kết oán, ta không hiểu tại sao nàng ta lại muốn tìm mọi cách hãm hại chúng ta.