Nhiếp Chính Vương Có Mưu Đồ Bất Chính Với Trưởng Công Chúa - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-02 05:09:04
Lượt xem: 3,211
Đêm đó, ta dùng bình hoa đánh c.h.ế.t một tên nam nhân. Sau đó, bọn họ đánh đập ta, còn ép ta uống loại dược làm tổn hại thân thể. Cơ thể ta bị tàn phá nặng nề, chỉ còn đủ sức để tiếp khách, không còn đủ sức để phản kháng nữa. Nhưng do uống quá liều, ta suýt nữa đã chết.
Ta đã quên mất mình về cung bằng cách nào. Nhưng Lý Sơ Tế nói với ta, là Tô Thiếu Hành đã tìm thấy ta. Hắn đã tìm ta suốt một năm, cuối cùng phát hiện ta trong một thanh lâu.
Nhưng khi đó, ta đã bị tra tấn đến mức không còn hình người, gần như sắp chết. Hắn g.i.ế.c hết người trong thanh lâu, rồi mang ta về cung.
Ngự y đã cố gắng hết sức, nhưng không còn cách nào cứu vãn được.
11
Cuối cùng, Tô Thiếu Hành tìm đến Lý Sơ Tế. Họ đã dùng một phương pháp gọi là "dẫn độ". Họ chuyển hết thương tổn và đau đớn trên người ta sang người khác. Nhưng phương pháp này, rất ít người dám thử, chỉ cần một chút sơ suất, cả hai người có thể đều mất mạng.
Nhưng hắn vẫn chọn thử.
Lý Sơ Tế nói: "Tình trạng của công chúa khi đó, thật ra có cứu hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì."
Ta hồi tưởng lại cuộc đối thoại trong giấc mơ, có lẽ đó không phải là mơ, mà ta đã nghe thấy lúc đang mơ màng. Chỉ là sau đó quên mất, vì đêm đó thân thể quá đau đớn, khiến ta nhớ lại chuyện năm xưa khi bị bệnh.
Lần dẫn độ này không thành công, mặc dù mọi đau đớn trên người ta đã được chuyển sang hắn, nhưng chúng ta lại phải cảm nhận đau đớn cùng nhau. Hắn càng gần ta, cơn đau càng trở nên mãnh liệt, ta vẫn cảm thấy mình sẽ c.h.ế.t vì đau.
Sau đó, họ phát hiện ra rằng, khoảng cách càng xa, cơn đau của ta càng giảm đi. Hắn không phải vì muốn huấn luyện binh sĩ mà thường xuyên bị thương, mà là nỗi đau vốn thuộc về ta, được chuyển sang hắn, rồi lại truyền ngược về ta.
Sau đó, hắn cũng bệnh nặng đến mức không rời khỏi giường được.
Để bảo vệ ta, hắn xin lệnh rời biên cương. Trên danh nghĩa là trấn thủ biên cương, nhưng thực chất là để cắt đứt sự liên kết cảm giác giữa chúng ta.
Hắn đã trải qua bao phen sinh tử nơi biên giới, cuối cùng cũng vượt qua. Còn ta, dù thân thể không còn gì nghiêm trọng, nhưng từ đó sức khỏe rất yếu.
Lý Sơ Tế vừa cười vừa kể lại những chuyện này. Nhưng ta thì nghe mà nước mắt rơi không ngừng. Những điều này, ta chưa từng nghe ai nhắc đến.
Lý Sơ Tế đổ thuốc đã nghiền ra và nói: "Thực ra, hắn không muốn quay về, vì hồi nhỏ công chúa rất ghét hắn. Nhưng khi nghe nói người bị các đại thần trong triều chèn ép, hắn mới vội vã trở về."
Ta cố nén nước mắt, nói: "Vậy là trở về để tự tay đối đầu với ta sao?"
Lúc này, Tô Thiếu Hành đã đứng phía sau ta, chỉ tay về phía Lý Sơ Tế nói: "Biết ngay là miệng hắn chẳng giữ được lời nào."
Lý Sơ Tế bị chỉ trích, nhưng không tức giận, chỉ cười: "Ta không muốn để ngươi đi lại con đường cũ của ta và Cố Liên."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Nhắc đến người tên Cố Liên, nét cười trong mắt Lý Sơ Tế biến mất, thay vào đó là một nỗi buồn sâu lắng.
12
Ba ngày sau khi thành hôn, ta quay lại cung, đây cũng là lần đầu tiên ta lên triều sau biến cố. Ta vẫn ngồi sau tấm rèm tre.
Tô Thiếu Hành vẫn ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, còn ngai vàng trống rỗng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhiep-chinh-vuong-co-muu-do-bat-chinh-voi-truong-cong-chua/chuong-8.html.]
Tô Thiếu Hành đứng dậy, bước ra giữa điện, quỳ xuống và nói: "Trưởng công chúa, quốc gia không thể một ngày không vua. Trưởng công chúa đã bình ổn loạn lạc, giáo dưỡng trung thần, thực là phúc của xã tắc. Thần khẩn cầu Trưởng công chúa đăng cơ xưng đế."
Chúng đại thần đều nhất loạt đồng tình. Hiện giờ, quả thực không ai thích hợp ngồi trên ngai vị hơn ta. Hơn nữa, ngồi lên vị trí này sẽ thuận tiện cho ta thi hành chính sách mới sau này. Ta liền đáp ứng.
Sau lễ đăng cơ, ta đến gặp Chu Nguyên Kính.
Hắn ngồi thẫn thờ trên ghế, vừa nhìn thấy ta, liền lao tới, quỳ xuống cầu xin ta tha thứ.
"Hoàng tỷ, hoàng tỷ, người là tỷ ruột của ta mà, xin hãy tha thứ cho ta được không? Ta chỉ là nhất thời nghe theo lời dối trá của Tể tướng, mới phạm phải sai lầm này."
Ta đỡ hắn đứng dậy: "Nguyên Kính quên rồi sao? Phụ hoàng đã dạy chúng ta, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cũng phải giữ vững phẩm giá, không được hoảng loạn."
Hắn đứng dậy, cố gắng giữ bình tĩnh.
Ta nói tiếp: "Ngươi còn nhớ mẫu hậu đã dạy chúng ta điều gì không?"
Hắn bật khóc, liên tục dùng tay áo lau nước mắt. "Mẫu hậu dạy chúng ta phải biết tương trợ lẫn nhau."
Ta lau nước mắt cho hắn: "Đúng vậy. Người đã nói, trong cung này, chúng ta mới là những người thân thực sự. Ta đã tin vào điều đó, muốn giữ ngai vị cho ngươi, nhưng ngươi lại quên mất."
Hắn lặng im, không nói lời nào.
Ta nói: "Trẫm, nể tình ngươi là đệ đệ ruột, sẽ không làm gì ngươi. Ngươi hãy tự sinh tự diệt trong cung này đi!"
Nghe đến từ "trẫm", hắn đột nhiên phát điên, chỉ tay vào ta mắng: "Chu Thư Uẩn! Ngươi thấy chưa? Ngươi vốn dĩ thèm khát ngai vị này! Ngươi nói không cần, nhưng trong lòng lại muốn đến phát điên!"
"Ta vừa xảy ra chuyện, ngươi đã lập tức đăng cơ xưng đế. Ngươi không phải nói rằng ngươi không muốn sao? Tại sao không trả lại cho ta? Ta muốn nó!"
Có lẽ, chửi rủa như vậy sẽ khiến lòng hắn dễ chịu hơn.
Vừa bước ra khỏi viện của Chu Nguyên Kính, ta liền cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ khắp cơ thể.
Chắc hẳn lại là Tô Thiếu Hành không kiên nhẫn, tìm cách gọi ta về. Mỗi khi hắn muốn tìm ta, liền không ngừng tự làm đau chính mình.
Khi trở về, quả nhiên thấy hắn đang ngồi trong phòng, tay cầm một dải vải.
Hắn nói: "Lần này đến lượt nàng bị bịt mắt rồi."
Ta bật cười, không khỏi nhớ đến những câu chuyện về hôn quân trong sách, đều bịt mắt rồi chơi trò tìm cung phi.
"Vậy chẳng phải ta cũng thành hôn quân rồi sao?"
"Hôn một lần thì có sao đâu?"
Ta nhướn mày: "Nghe theo chàng."
[Hoàn]