Nhím bông biến mất - Chương 1: Cô gái đã chết
Cập nhật lúc: 2024-10-15 18:09:01
Lượt xem: 36
Tôi tên là Viên Chính, làm cảnh sát phường hai năm, cảnh sát hình sự ba năm. Không dám nói là từng trải nhiều, chỉ là số không may, gặp phải một ông thầy tra án mất hết nhân tính, tôi đã tham gia một vài vụ án kỳ quặc, không tưởng nổi.
Một phần trong số đó là chuyện tán gẫu trên bàn nhậu, một phần khác thì vợ tôi cho rằng nên ghi lại, để hỏi rõ ngọn ngành thay cho những nạn nhân đã không còn khả năng lên tiếng.
Vụ án đầu tiên tôi muốn kể, liên quan đến một con nhím bông biến mất suốt hai mươi mốt ngày.
Đó là giữa tháng 10, tòa nhà số 7 khu A Hoa Đô Thủy Ngạn, tầng 16, dây phong tỏa kéo dài từ cửa căn hộ 1602 đến tận thang máy.
Khi tôi mang ủng vào và bước vào căn hộ, cảnh tượng trong phòng khách khiến tôi khựng lại.
Một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi nằm úp mặt trên ghế sofa, trán bên trái có một vết thương rách, cánh tay trái buông thõng xuống gần mặt đất, có nhiều vết thương do vật sắc nhọn gây ra, cánh tay phải bị ép dưới thân.
Cô ta mặc áo ngủ bằng lông san hô màu xám nhạt, phần dưới được phủ bởi một chiếc áo khoác nam, từ phần lộ ra có thể thấy, quần ngủ đã bị tụt xuống tận mắt cá chân.
Điều kinh hoàng nhất là vết cắt ở cổ nạn nhân, rõ ràng đã cắt đứt động mạch, m.á.u phun ra, nhuộm đỏ ghế sofa, sàn nhà, bàn trà, thậm chí là cả bức tường màu xanh nước biển không xa.
Tình trạng tử vong của nạn nhân rất thảm khốc, lão Hà cùng đội thở dài: "Sao lại ra nông nỗi này..."
Người trả lời là thầy tôi: "Nhìn từ vết thương phòng thủ trên cánh tay và vết m.á.u nhỏ giọt ở tiền sảnh, nạn nhân đã từng đối mặt với hung thủ, theo phản xạ dùng cánh tay để bảo vệ đầu. Vì hung thủ chặn cửa, nạn nhân đã quay người chạy về phía phòng ngủ, bất ngờ hoặc do bị tác động mà ngã xuống, trán đập vào bàn trà, bị bắt lên ghế sofa tấn công khi đang choáng váng. Quá trình này khiến nạn nhân kêu cứu lớn tiếng, hung thủ có lẽ sợ có người nghe thấy, nên đã cắt đứt cổ họng từ phía sau."
Lão Hà gật đầu, lại hỏi: "Áo khoác là của ai?"
Lần này tôi trả lời: "Người báo án tên là Thành Kiệt, là bạn trai của nạn nhân. Vừa rồi tôi đã hỏi vài câu, anh ta nói 9 giờ sáng nay đến tìm bạn gái, khi vào nhà thì đèn vẫn sáng, vừa nhìn thấy cô ấy nằm dưới vũng máu, phần dưới trần truồng. Thành Kiệt hoảng hốt báo án, không dám di chuyển, nhưng cũng không thể nhìn bạn gái nằm đó mãi... nên đã phủ áo khoác lên người cô ấy."
Tay áo và vạt áo khoác đều dính máu, trên sàn cạnh ghế sofa còn có vài dấu chân dính máu.
Thầy tôi rõ ràng rất đau đầu: "Anh ta đã động chạm đến nạn nhân rồi?"
"...Đã động vào."
Tôi cũng rất đau đầu, không chỉ di chuyển nạn nhân, mà còn phá hủy hiện trường, rất có khả năng đã che lấp dấu chân của hung thủ, nếu Thành Kiệt khóc, trong tình trạng căng thẳng lòng bàn tay đổ mồ hôi, thậm chí có thể làm nhiễm DNA mà hung thủ để lại.
Thầy tôi bóp trán: "Sắp xếp lấy mẫu chất lỏng. Tiểu Viên phụ trách hiện trường. Lão Hà đi điều tra xung quanh, tòa nhà này cách âm khá tốt, có thể hàng xóm không nghe thấy gì, thử chạy qua tầng đối diện xem thế nào."
"Rõ thưa sếp!"
Thầy tôi họ Dương, là người nổi bật từ trường cảnh sát, chưa tốt nghiệp đã bị Cục Công an thành phố để ý, trước khi tốt nghiệp đã vào đội hình sự, 33 tuổi gặp tôi.
Lúc đó tôi còn làm ở đồn cảnh sát phụ trách cộng đồng, vô tình dính vào một vụ án của Cục thành phố, giúp đỡ một chút. Ngày kết án, tôi ngồi xổm trên vỉa hè châm thuốc, bật lửa bị ướt mãi không cháy, thầy tôi từ phía sau đưa lửa tới, hỏi tôi có muốn làm cảnh sát hình sự không.
"Anh đừng đùa với tôi," tôi cười méo xệch, "Tôi còn muốn sống khỏe mạnh đến khi nhận lương hưu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhim-bong-bien-mat/chuong-1-co-gai-da-chet.html.]
Bản chất con người là dễ đổi ý.
Nửa năm sau, tôi chui đầu vào đội, bái sư, không có trà bái sư, nhưng bái bằng hai thùng rượu, uống đến nỗi hôm sau tôi với thầy đều bị phó đội trưởng lúc đó mắng cho một trận tơi bời.
Theo thầy ba năm, điều đầu tiên tôi học được là: Tài liệu không để qua đêm.
Đêm xảy ra vụ án ở khu Hoa Đô Thủy Ngạn, 23:15 họp, tôi trước tiên tổng hợp tình hình hiện trường.
"Nạn nhân Lâm Tinh, 26 tuổi, làm hành chính trong ngân hàng.
Sơ bộ nhận định thời gian tử vong là khoảng 7 giờ tối, vết thương chí mạng là vết cắt cổ, từ trái qua phải. Nạn nhân quần áo xộc xệch, nghi bị cưỡng hiếp, trong nhà không mất tài sản, chỉ mất một con nhím bông cao 18cm, là quà sinh nhật Thành Kiệt tặng.
Ngoài ra, khi kiểm tra điện thoại của Lâm Tinh, phát hiện cô ấy đã đặt đồ ăn vào tối hôm đó, hiển thị giao hàng lúc 19:03, nhưng lạ là không tìm thấy bất kỳ hộp đồ ăn nào.
Sau khi đối chiếu, hiện trường không còn dấu giày của nghi phạm, vân tay, sợi tóc, vảy da, bụi bẩn đã được chuyển đi giám định, hung khí hiện vẫn chưa tìm thấy.
Lão Hà bổ sung thêm về việc điều tra khu vực xung quanh: "17:45, camera an ninh khu dân cư ghi lại hình ảnh nạn nhân mặc đồ công sở đi vào. Khoảng 7 giờ, cư dân tòa nhà đối diện nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nhưng nhanh chóng im bặt, không xác định được vị trí, phù hợp với thời điểm tử vong."
Tôi nhíu mày: "Có thể là nhân viên giao hàng g.i.ế.c người trong cơn nóng giận không?"
Thầy tựa vào ghế, có vẻ đang suy nghĩ: "Hung khí không để lại hiện trường, nhiều khả năng là thủ phạm mang theo, không dám để lại."
Mang vũ khí vào nhà nhưng không trộm cắp, thủ phạm có lẽ quen biết nạn nhân, trong khi nhân viên giao hàng thì quá ngẫu nhiên, không phù hợp với tình huống.
Tôi xoa cằm: "Cũng không loại trừ khả năng nhân viên giao hàng nhận đơn rồi mới phát hiện là nhà Lâm Tinh, nên mới có chuyện này... Trưởng nhóm, từ nãy anh đang nghĩ gì vậy?"
"... Con nhím đi đâu rồi?"
"Hả?"
Con nhím đi đâu rồi.
Thầy rất quan tâm chuyện này, nhưng dù con nhím có sống lại và chạy đi, cuộc điều tra cũng không thể xoay quanh con nhím được.
Ngày thứ hai sau khi con nhím biến mất, tôi và lão Hà chia nhau hai hướng, tôi điều tra mối quan hệ xã hội của Lâm Tinh, lão Hà tìm nhân viên giao hàng.
Lão Hà làm cảnh sát hình sự nửa đời người, về thâm niên thì đáng lên bậc Thượng tinh, nhưng thành tích vẫn chỉ là Đồng. Theo tin tức lão Hà truyền về với vẻ mặt thất thểu, nhân viên giao hàng không vào được nhà khi giao đồ ăn, đã gọi điện cho Lâm Tinh nhưng không ai nghe máy, anh ta để đồ ăn trước cửa, nhắn tin rồi đi luôn.
Không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, không thấy bất kỳ ai.
Đầu mối của lão Hà, đứt rồi.
Tôi may mắn hơn, tìm được chút manh mối.