Nhìn anh trai chó điên vả mặt nữ chính - 12-13
Cập nhật lúc: 2024-06-02 07:07:45
Lượt xem: 1,522
12.
Hệ thống bảo tôi là nữ phụ độc ác.
Nó ràng buộc với tôi nhằm chứng minh rằng, ngay cả nữ phụ độc ác cũng có mùa xuân.
[Tôi sẽ cho cô biết cốt truyện, để cô thay đổi kết cục c.h.ế.t chắc của mình.]
“Tao sẽ c.h.ế.t à?”
“Nam chính sẽ hại cô vì nữ chính.”
Tôi cười: “Không thể nào, anh tao không bao giờ hại tao đâu.”
Lần này, hệ thống không phản bác lời tôi nói.
13.
Trong lớp, giáo viên bắt đầu giới thiệu sinh viên mới của hôm nay.
Lần này, Hứa Phiên Phiên đã mặc áo khoác.
Cuối cùng cô ta cũng thông minh hơn.
Hứa Phiên Phiên mặc một chiếc váy dệt kim màu hồng trong áo khoác trắng, mũ nồi lông xù khiến gương mặt cô ta càng nhỏ nhắn và đáng yêu.
Bạn cùng phòng tôi không nhịn được mà “chậc” một tiếng.
“Đây là sinh viên nghèo trong truyền thuyết à? Sinh viên nghèo với cái mũ 3800 tệ hả?”
Trên cương vị một sinh viên nghèo, đúng là bộ đồ của Hứa Phiên Phiên hơi giàu.
“Chào mọi người, tôi là Hứa Phiên Phiên. Sau này tôi sẽ chung lớp với mọi người, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn nhé.”
Mấy sinh viên nam hào hứng vỗ tay.
“Bạn mới xinh thật!”
Hứa Phiên Phiên đỏ mặt, rảo bước tới chỗ ngồi.
Bạn cùng phòng tôi vẫn thắc mắc: “Sao ở đại học cũng có sinh viên chuyển trường?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhin-anh-trai-cho-dien-va-mat-nu-chinh/12-13.html.]
Cô ấy còn non và xanh lắm, nhìn tôi xem, có kinh ngạc gì đâu. Giờ Hứa Phiên Phiên ngồi xổm xuống đất ăn phân, tôi cũng thấy bình thường.
Sau khi giới thiệu Hứa Phiên Phiên xong, giáo viên tuyên bố cô ta sẽ là lớp phó văn nghệ của lớp. Chức vụ ban cán sự này nghe có vẻ vô dụng, mà thật ra cũng chẳng được tích sự gì.
Hứa Phiên Phiên vẫn rất kích động, thề thốt rằng sẽ dẫn dắt mọi người thực hiện tốt công tác văn nghệ. Ai không biết còn tưởng chúng tôi sắp biểu diễn ở Đại lễ đường Nhân dân.
Sau khi giáo viên đi, Hứa Phiên Phiên bước đến trước mặt tôi:
“Châu Ninh Chi, lại gặp nhau rồi.”
Trong mắt cô ta ẩn chứa sự giễu cợt: “Cho dù cô giàu thì vẫn phải học cùng tôi thôi. Cô cao quý hơn tôi được bao nhiêu chứ?”
Nghe thấy Hứa Phiên Phiên nói thế, cả lớp sững sờ.
Bạn cùng phòng tôi hỏi nhỏ: “Có phải cô ta bị điên không?”
Tôi hoàn toàn đồng ý.
“Cô bị điên à? Bị bệnh thì tới bệnh viện, đừng lên cơn ở chỗ tôi.”
Hứa Phiên Phiên bảo khóc là khóc được ngay.
“Tôi và Lâm Hằng yêu nhau như thế, Châu Ninh Chi, nếu cô không xen vào thì chúng tôi đã bên nhau lâu rồi.”
Bạn cùng phòng tôi suýt nhảy dựng lên: “Cô yêu ai cơ, cô nhắc lại xem nào? Dám phá couple của tôi ngay trước mặt tôi, hôm nay tôi không thể để cô đi được nữa!”
Nếu tôi không giữ bạn cùng phòng lại, chắc cô ấy đã xông lên, cho Hứa Phiên Phiên u đầu mẻ trán rồi.
Tuy thế nhưng rất nhiều người cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường.
“Chẳng lẽ không đúng à? Tôi đã ở bên Lâm Hằng từ đầu, chính cô đã chia rẽ chúng tôi.”
Chuyện xảy ra lúc nào?
Sao tôi không biết?
Cô không bị điên thật hả?
Tôi thực sự không nhịn được nữa, nói một câu mà anh tôi hay nói:
“Cô bị ngu à?”