Nhớ mãi không quên - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-18 00:41:46
Lượt xem: 234
Tôi cùng đồng nghiệp đi quẩy ở quán bar, nhưng khi kiểm tra số dư thì phát hiện không đủ tiền. Trong lúc cấp bách, tôi bước tới chỗ của một anh chàng đẹp trai đang ngồi ở khu vực VIP:
"Giúp tôi thanh toán nhé, lát nữa tôi sẽ chuyển khoản lại cho anh."
Anh chàng cố tình tỏ ra lạnh lùng: "Cô gái, chúng ta có quen nhau sao?"
Tôi liền giật lấy ly rượu trong tay anh ta:
"Không quen, nhưng hỏi thử vệ sĩ của anh xem, đây là lần thứ mấy tôi giúp anh rồi?"
"Cứu nguy nơi giang hồ, chẳng lẽ không thể trả lễ một lần sao?"
Anh chàng ngơ ngác, nhưng vệ sĩ bên cạnh lại lấy tay che mặt:
1
"Thiếu gia, đúng là như vậy. Mỗi khi ngài say rượu đều không cho bất kỳ ai đến gần, chỉ có cô gái này là ngoại lệ."
"Để đưa ngài về nhà, tôi đã thực sự gọi cô ấy không ít lần để cầu cứu."
Đám bạn của anh ta ngồi xung quanh đều ngạc nhiên, cố gắng lắng nghe:
"Thật không đấy, anh Lục sau khi say rượu không phải ai đến gần cũng đều bị đuổi đi sao? Làm sao có ai ngoại lệ được?"
"Tôi nhớ năm đó, anh Lục uống say quá, tôi muốn dìu anh ấy về phòng nhưng lại bị anh ấy bẻ gãy tay."
"Tôi cũng vậy. Người ta nói anh Lục sau khi say rượu như Diêm Vương tái thế, ai đến gần sẽ bị đánh chết. Nhưng năm đó tôi còn trẻ, không tin điều đó nên quyết làm ảnh Lục say mèm để xem liệu có thể đến gần anh ấy không, kết quả là toàn thân bị gãy xương, phải nằm viện hai tháng."
"Bác sĩ nói anh Lục có cơ chế tự bảo vệ quá mạnh, sau khi say rượu anh ấy không tin ai, nên ai đến gần cũng sẽ bị anh ấy vô thức tấn công. Vậy cô gái này có gì đặc biệt, mà lại có thể trở thành người đầu tiên khiến anh Lục tin tưởng khi say rượu?"
"Tôi không tin, trừ khi em gái biểu diễn cho chúng tôi xem."
Tôi nhướng mày, lấy điện thoại ra quét mã QR và nói: "Được thôi, chuyển cho tôi 500 tệ, tôi sẽ biểu diễn cho các anh xem."
Thật sự có người rút điện thoại ra và chuyển cho tôi 500 tệ.
"Ting" một tiếng, là âm thanh của tiền vào tài khoản.
Tôi chỉ vào quầy thu ngân: "Tôi đi thanh toán tiền trước, lát nữa khi các anh làm anh ta say, thì cứ tìm tôi."
Cả nhóm ở khu VIP bắt đầu hò hét ủng hộ.
Chỉ riêng người đàn ông tên Lục Đình Yến nhìn tôi với ánh mắt nguy hiểm, nheo lại.
Tôi không sợ, vì tôi đã thấy đủ kiểu dáng vẻ của anh ta khi say rượu rồi.
Trong điện thoại của tôi còn lưu giữ mấy bức ảnh anh ta ôm bồn cầu ngủ.
Hừm, đừng nhìn anh ta bây giờ ngồi trong khu VIP, trang nhã quý phái, bảnh bao đẹp trai như thế.
Nhưng trước mặt tôi, hình tượng đó từ lâu đã tan biến.
Sau khi thanh toán xong, tôi và đồng nghiệp tạm biệt nhau.
Họ ai về nhà nấy, còn tôi thì quay lại khu VIP.
Dù sao đã nhận 500 tệ rồi, tôi cũng phải biểu diễn một tuyệt chiêu cho mọi người xem chứ.
Đám bạn của Lục Đình Yến quả thật đang cố gắng ép anh uống rượu.
Nhưng Lục Đình Yến không chịu uống.
Anh ta nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi ra ngoài.
Nhét tôi vào chiếc Maybach sang trọng của anh ta.
Cửa xe đóng sầm lại.
Như thể chai Coca Cola vừa lắc mạnh cuối cùng đã mở nắp.
Tôi sờ mũi: "Đâu phải tôi làm cho anh sau khi say rượu chỉ tin tưởng mỗi tôi, tôi cũng thấy phiền mà."
2
Chuyện này phải bắt đầu từ nửa năm trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nho-mai-khong-quen/chuong-1.html.]
Hôm đó tôi tan làm muộn, thấy một người đàn ông nằm ngủ thẳng cẳng trên đường, còn dùng chiếc xe đạp công cộng làm chăn.
Buồn cười chet mất?
Là một cô nàng thích chụp ảnh sống ảo, tôi phải lấy điện thoại ra chụp một cái.
yyalyw
Nhưng khi đến gần, tôi thấy mặt anh ta thật đẹp trai!
Chỉ là người say mèm, toàn mùi rượu.
Miệng còn la lên khát nước, muốn uống nước.
Tôi lấy chai nước từ trong túi, rót cho anh ta một cốc nước.
Anh ta ngoan ngoãn uống một hơi ba ngụm lớn.
Tôi định đánh thức anh ta:
"Này, đừng ngủ ngoài đường chứ."
"Điện thoại của anh đâu? Tôi giúp anh gọi bạn đến đón nhé?"
Anh ta không thèm để ý tới tôi, ngủ ngon lành trên đường.
Không còn cách nào khác, tôi đành mò mẫm trong túi quần của anh ta.
Phát hiện đôi chân dài thẳng tắp này có thể đi làm người mẫu giải trí.
Tìm thấy điện thoại của anh ta, quét mặt để mở khóa, gọi cho người đầu tiên trong danh bạ WeChat.
Cuộc gọi video, tôi quay camera về phía mặt của anh chàng, để đối phương thấy rõ.
"Này, chủ nhân của điện thoại này đang ngủ ngoài đường, nếu là bạn của anh ta, mau đến đây đón anh ta đi."
Đối phương chưa kịp hỏi vị trí của tôi, liền hoảng hốt cảnh báo: "Ngay bây giờ, lập tức, rời khỏi thiếu gia năm mét!"
Tôi nghĩ đối phương sợ tôi có ý đồ xấu với anh chàng đẹp trai này, cười lạnh:
"Yên tâm đi, tôi không có hứng với mấy kẻ say xỉn."
"Tôi sẽ gửi vị trí cho anh, mau đến đây."
Nhưng đối phương lại dùng giọng nghiêm trọng hơn cảnh báo tôi: "Đừng coi lời tôi như gió thoảng qua tai, trừ khi cô muốn chết!"
Đầu óc điên rồ, tôi cúp ngay cuộc gọi video.
Sau đó ngồi bên cạnh người đàn ông canh chừng anh ta.
Người đàn ông thậm chí dùng đùi tôi làm gối, ngủ say dưới ánh trăng.
Mười phút sau, đối phương chạy đến, nhìn thấy cảnh này, cứ như gặp ma.
Tôi cam đoan: "Anh nhìn đi, tôi không hề động tay động chân gì với bạn của anh."
Vừa nói xong, người đàn ông liền thay đổi tư thế.
Không chỉ đặt đầu lên đùi tôi, mà còn vòng tay ôm eo tôi, dùng tôi làm gối ôm.
Tôi cố gắng kéo tay anh ta ra nhưng không được.
Tôi kéo tai anh ta nói: "Này, đừng ngủ nữa, bạn của anh đến rồi, thả tôi ra, về nhà với bạn anh đi."
Người đàn ông không để ý, ngủ ngon lành hơn cả lợn.
Tôi đành cầu cứu bạn của anh ta: "Mau tới giúp, tôi không gỡ được tay anh ta ra."
Nhưng đối phương đứng cách năm mét, không chịu tiến lại gần.
Tôi tức giận: "Sao anh cứ đứng im không động đậy thế?"
Anh ta đáp: "Tôi không muốn chết."
Tôi: "......"
Ý là sao?