Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhóc Con Của Chị - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-03-21 15:21:41
Lượt xem: 2,082

 

 8

Lúc ăn tối, tôi có chút phân tâm.

Thằng quỷ Ninh Đào cứ hí hoáy bấm điện thoại, lại bị mợ oánh cho mấy cái: “Người ta thất tính, cần con an ủi à?”

"Làm anh em với nhau, quan tâm một chút thì đã sao? Mấu chốt là con sợ cậu ta sẽ xảy ra chuyện. Mọi người không biết đâu, cậu ta đã thích cô gái đó tận mấy năm rồi..."

“Cạch!” Chiếc đũa trong tay tôi rớt xuống đất.

Em họ nhìn tôi bằng ánh mắt cách kỳ quái còn theo phản xạ giơ tay lên ôm đầu.

Tôi chẹp miệng: "Ê, ăn xong cùng chị xuống lầu đi dạo."

"Đêm khuya gió lớn, chị muốn làm gì?"

“Dắt chó đi dạo.” Tôi nhẹ nhàng sờ lên đầu con ch.ó tên Đại Hoàng của bà ngoại đang ngồi dưới gầm bàn.

Ăn tối xong, em họ ngoan ngoãn theo tôi xuống lầu.

Nó nhìn đôi tay trống không của tôi: “Chả phải chị nói là dắt chó đi dạo sao? Nếu không có chuyện gì thì em đi tán gẫu với bạn em đây.” 

"Cậu ta tên là Giang Yến?" Tôi nói với theo.

Ninh Đào đứng lại quay đầu nhìn tôi hoài nghi: "Chị... biết cậu ta?"

“Không chắc lắm.” Tôi đưa tay về phía nó, “Đưa điện thoại cho chị, chị cần xác nhận tại sau đó sẽ cho em biết.”

Ninh Đào ôm khư khư điện thoại: “Chị lại muốn rình rập chuyện riêng tư trong sáng của tụi em, sao có thể vô duyên như vậy?”

"Đưa đây!" Tôi giật lấy điện thoại từ tay nó, trực tiếp mở WeChat.

Tôi nhìn thấy cái tên WeChat quen thuộc ở đầu danh sách.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Thực sự là hắn, Giang Yến.

Chỉ là avatar đã được thay đổi thành màu đen tuyền.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chắc tôi sẽ không bao giờ tin được kẻ đang phát điêng trong khung chát kia là hắn. 

Tôi thắc mắc: "Cậu ta uống r*u  à? Hay sao cứ rên rỉ mãi vậy?"

“Khụ.” Ninh Đào cố gắng giật lại điện thoại nhưng không được, “Chị, một cậu nhóc mới mười tám tuổi, thất tình, nội tâm khó chịu, nếu không khóc huhuhu chả nhẽ lại cười ha ha ha?”

 

Cung không khác nhau là mấy.

Lúc này, điện thoại bỗng rung lên, Giang Yến vừa gửi thêm mấy tin nhắn.

"Tôi mãi mãi không thể thoát khỏi loại mặc cảm tự ti do gia đình mình mang lại. Đối mặt với chị ấy, tôi không mở miệng nổi."

"Tôi luôn biết rõ, một khi theo mẹ đi tới buổi gặp mặt đó giữa chúng tôi càng không còn cơ hội. Nhưng tôi rất muốn gặp chị ấy, mỗi ngày đều rất nhớ chị ấy."

“Tôi nhớ hồi học năm cuối cấp hai, vào ngày cha mẹ ly hôn vì muốn thằng cháu vui vẻ, cô tôi đã đưa đi xem một buổi hòa nhạc. Chị ấy ngồi ngay ghế bên cạnh cứ lén lau nước mắt.”

"Nhưng cậu có biết không? Đèn chiếu sáng sân khấu vô hình quét qua người chị ấy, quả thực rất đẹp giống như tiên nữ hạ phàm. Sau đó, mỗi tháng tôi đều mua vé đi xem hòa nhạc. Sau này tôi mới biết rằng cô Ninh là mẹ của chị ấy…”

Khi tôi nghe những lời này, đã rất ngạc nhiên. 

Ninh Đào nhân cơ hội giật lấy điện thoại trong tay tôi rồi nói: "Mẹ kiếp!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhoc-con-cua-chi/chuong-5.html.]

Nó áp điện thoại vào tai nghe lại thật kỹ, sau đó nhìn tôi từ đầu đến chân, hô lên: "Cô Ning Nguyệt? Mẹ của chị? Vậy thì chị chính là người mà Giang Yến đã nói..."

“Lát lên lầu nhớ đừng nói nhảm.” Tôi từ trong túi móc ra một phong bì màu đỏ nhét vào trong n.g.ự.c nó: “Hố i lộ.”

“Chị…” Ninh Đào chạy đuổi theo, lần đầu tiên nó dùng hai tay cầm phong bao đỏ trả lại cho tôi: “Em sai rồi, em sai rồi, em không hề biết người mà Giang Yến thích lại là chị, em..."

"Không sao đâu. Chị cũng vừa mới biết."

Thật không ngờ từ mấy năm trước hắn đã biết tôi, còn cùng tôi tham dự rất nhiều buổi hòa nhạc của mẹ tôi.

Không biết tại sao, trái tim tôi như bị nghẹn lại, trong lòng có một cảm giác rất khó tả.

“Không.” Ninh Đào cau mày nói: “Không phải, em sai chuyện khác.”

"Chuyện gì?"

"Em đã mời cậu ấy đến đây chơi vào ngày mai."

Tôi sửng sốt: “Mùng hai nhà người ta không ra ngoài chúc Tết sao?”

Ninh Đào thở dài: “Sau khi cha mẹ Giang Yến ly hôn, cha của cậu ấy… nhảy lầu trốn nợ. Ông bà nội trách mẹ cậu ấy không đưa ti ền cứu con trai mình, sau đó cũng từ cậu ấy. Người yêu thương cậu ấy nhất là ông bà ngoại thì đều đã qua đời hết năm ngoái. Vậy nên…”

"Cứ để cậu ta tới. Chị mua cho hộp pháo nhỏ bỏ vào cốp xe. Chỗ này ngoại thành, em dẫn bạn mình ra bờ đê mà chơi."

"Chị...tụi em không phải trẻ con!" Ninh Đào không nói gì thêm nhét phong bao đỏ vào túi cấy đi, sau đó hớn hở nghiêng đầu cười hỏi: "Pháo đâu? Để em thử trước mấy cái."

9

Đêm đó, tôi chẳng sao ngủ được.

Không phải vì nhớ mẹ.

Mà bởi tin tức về Giang Yến.

Có một người thầm yêu tôi suốt mấy năm trời mà tôi lại chẳng hề hay biết.

Phải thừa nhận là, tim tôi có chút rung động sau khi biết được điều này.

Vì chuyện tình cảm của cha mẹ từ khi còn là một cô nhóc tôi đã chẳng tin vào tình yêu đích thực có tồn tại.

Đặc biệt là hôn nhân gia đình, thực rất ác cảm. 

Vì vậy, suốt bấy nhiêu năm, những chàng trai theo đuổi tôi đều vì sự thờ ơ của tôi mà bỏ cuộc giữa chừng.

Cho đến nay tôi chỉ có một người bạn trai duy nhất.

Chủ yếu trò chuyện qua điện thoại, khi gặp nhau chỉ ăn uống và xem phim.

Chúng tôi nắm tay nhau được vài lần, đúng lúc tôi định tiến xa hơn thì đối phương lại chia tay vì chênh lệch tuổi tác.

Vậy nên tình yêu giữa nam và nữ sẽ như thế nào?

Nhìn chùm đèn pha lê cổ kính trên đầu, chính là món đồ bà mua trước khi lấy chồng.

Dưới bóng đèn, những giọt pha lê phản chiếu vô vàn màu sắc kỳ lạ trên bức tường trắng.

Trong lúc mơ màng, dường như tôi nhìn thấy Giang Yến.

Khi hắn bị tôi ép vào tường, trong mắt cũng có hình ảnh phản chiếu y như vậy.

 3h30 sáng, cuối cùng tôi cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.

Đêm đó tôi mơ thấy Giang Yến.

Loading...