NHƯ Ý HÀNG YÊU - BẮT LỢN YÊU - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-21 22:20:09
Lượt xem: 677
Tôi: "..."
Tưởng Thiếu Thiên nghênh ngang dẫn tôi vào tiểu khu.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Cậu giải thích: “Ông nội tôi đã cho tôi một số bất động sản ở Phượng Thành”.
Cậu ấy như vậy, khiến tôi trông có vẻ hơi ngu ngốc…
5.
Theo sự chỉ dẫn của Tìm Linh Trận, hai chúng tôi đã đến trước một tòa nhà đơn.
Tôi nhìn thấy hai bóng người, một nam một nữ, đứng ở cửa âu yếm nhau.
Tưởng Thiếu Thiên: "Hồ Tiểu Mạn và Chu Tụng An?"
Tôi gật đầu.
Thật khó để nói đó có phải là Hồ Tiểu Mạn hay không, nhưng dáng người mập mạp rất dễ nhận biết.
"Từ từ, cứ chờ hai người họ tách nhau ra rồi đã nói chuyện.”
Mười phút sau.
Hai người họ vẫn bám lấy nhau, càng ngày càng ôm nhau chặt hơn.
Tưởng Thiếu Thiên: “Không nhịn được nữa.”
Nhìn thấy miệng lợn Chu Tụng An chuẩn bị hôn lên môi Hồ Tiểu Mạn, trán tôi giật giật.
“Tôi cũng không thể chịu nổi nữa.”
Vừa dứt lời, tôi đã bị Tưởng Thiếu Thiên đẩy ra khỏi bóng tối.
Do quán tính nên tôi lao về phía trước vài bước.
Cuối cùng tôi dừng lại khi cách họ hai mét, Hồ Tiểu Mạn và Chu Tụng An nhìn tôi với ánh mắt kinh hoàng.
Tôi nghiến răng nghiến lợi giơ tay lên chào: "Chào buổi tối, thật trùng hợp."
Sắc mặt Hồ Tiểu Mạn lập tức thay đổi, tức giận lao về phía tôi: "Vân Như Ý! Cậu lại theo tôi đến tận đây!"
“Cậu từ bỏ chuyện này đi! Tôi sẽ không để cậu cướp Tụng An khỏi tôi!”
Đôi mắt cô ấy đỏ ngầu, vẻ mặt rất hung dữ.
Chu Tụng An nhìn thấy vậy liền quay người bỏ chạy.
Tôi hét lại: "Tưởng Thiếu Thiên! Nhanh ngăn hắn lại!"
Đang nói, Tưởng Thiếu Thiên đã nhảy ra, nhanh chóng đuổi theo Chu Tụng An.
Hồ Tiểu Mạn đã tiến tới gần tôi, giương nanh múa vuốt định đánh tôi.
Tôi cau mày, cắn đầu ngón tay, nhỏ ra một giọt m.á.u nhanh chóng lau lên mí mắt Hồ Hiểu Mạn.
"Yêu tà đi rồi! Phá nó cho ta!"
Động tác của Hồ Tiểu Mạn cứng đờ, vẻ mặt trở nên có chút hoảng hốt.
Tôi đặt cô ấy ngồi xuống đất nói: "Cô nhanh tỉnh táo lại."
Sau đó, tôi lao về hướng Tưởng Thiếu Thiên và Chu Tụng An rời đi.
Tôi đuổi theo không lâu, đã nghe thấy tiếng hét của Chu Tụng An.
Hắn ta ôm đầu nằm dưới đất, Tưởng Thiếu Thiên cưỡi lên người đ.ấ.m liên tục vào người hắn ta.
"Lợn béo c.h.ế.t tiệt! Thế mà dám làm hại cô gái này như thế này!"
Tưởng Thiếu Thiên nhìn tôi, có chút tự hào: "Chị Như Ý, chị xem, ngay cả tôi cũng có thể đánh bại con yêu lợn này!"
Chu Tụng An kêu lên: "Tôi không phải là yêu lợn! Tôi không phải!"
Tôi ngồi xuống nhìn hắn ta, từ trong túi ra Phục Yêu Kính chiếu vào hắn.
Tưởng Thiếu Thiên thấy tôi im lặng, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhu-y-hang-yeu-bat-lon-yeu/chuong-3.html.]
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu: “hắn không phải yêu quái.”
Tưởng Thiếu Thiên: “A? Vừa rồi gương của chị có vấn đề sao?”
Vừa nói xong tôi chợt nhớ đến Chu Tụng An, cảm giác quen thuộc mơ hồ đó từ đâu đến...
Tôi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hơn rất nhiều: “Trước tiên đưa hắn về nhà họ Tưởng đã.”
6.
Sau khi đưa Chu Tụng An về nhà họ Tưởng, anh ta đã tiết lộ mọi chuyện mà không cần phải đe dọa nhiều.
Chu Tụng An khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum: "Ở phía đông Phượng Thành có một thôn tên Sa Cương. Tôi chạy đến đó để trốn nợ thì tìm thấy một ngôi chùa bỏ hoang trong một ngọn núi sâu."
Hắn nói năng lộn xộn, có vẻ phấn khích:
"Tôi trốn trong ngôi miếu đó mấy ngày. Một đêm nọ, có sấm sét ầm ầm tôi có một giấc mơ.”
“Trong giấc mơ, có một vị thần mà tôi không thể nhìn thấy mặt, ông ấy nói có thể giúp tôi có một điều ước, lúc đó tôi không nghĩ tới nhiều như vậy, tôi chỉ thản nhiên nói rằng tôi muốn tìm một người bạn gái giàu có và xinh đẹp, không ngờ rằng ước mơ của tôi sẽ thành hiện thực!"
Nói xong Chu Tụng An lại bắt đầu khóc:
"Các người cũng biết tôi xấu xí lại không có năng lực gì, từ nhỏ đến giờ chưa có ai coi trọng tôi! Khi Tiểu Mạn đến đuổi theo tôi, tôi... tôi cảm giác như tim mình sắp nhảy ra ngoài! Điều này thật không thể tin được…”
“Tôi thật lòng với Tiểu Mạn! Tôi thực sự quan tâm đến cô ấy!”
Tưởng Thiếu Thiên nghe không được nữa: “Đừng nói nữa, tôi thấy thật ghê tởm."
"Chính anh cũng biết, bộ dạng anh thế này, làm sao có mỹ nữ giàu có nào nhìn trúng anh, còn không phải do cái miếu hoang đó!"
Chu Tụng An ôm đầu khóc lóc thảm thiết: "Kể cả... cho dù là như vậy, ông ấy vẫn là một vị thần tốt! Chỉ có ông ấy nguyện ý giúp tôi, cứu vớt cuộc đời rách nát của tôi.”
“Các người tại sao lại chen vào việc của người khác.”
Tôi đá hắn ta một cái nói, "Hồ Tiểu Mạn không phải vô tội à?"
“Anh có quyền gì mà ở đây đã được lợi còn khỏe mẽ sao?”
“Thần tốt?” Tôi cười lạnh, “anh nghĩ rằng trên thế giới này thực sự có bữa trưa miễn phí sao?"
Chu Tụng An đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Tưởng Thiếu Thiên rất sáng suốt tắt đèn, sau đó thắp một ngọn nến đỏ.
Ánh nến mờ ảo chiếu sáng cả căn phòng.
Tôi ấn đầu Chu Tụng An, yêu cầu anh ta cúi đầu xuống: "Mở mắt ra nhìn cho kỹ!”
Bóng của chúng tôi in rõ trên mặt đất.
Một người đàn ông, một người phụ nữ và một con lợn bị tôi ấn xuống.
"Đây là cái gì!" Chu Tụng An sợ đến mức vùng vẫy trong tuyệt vọng.
"Đây là cái quái gì vậy? Bóng của tôi đâu rồi? Bóng của tôi đã đi đâu rồi?"
Hắn vùng vẫy càng mạnh, cái bóng trên mặt đất càng nhúc nhích theo đến lợi hại
Tôi ép chặt hắn ta: "Đây là cái giá mà anh phải trả. Trong vòng chưa đầy mười ngày nữa, không chỉ cái bóng của anh mà cả cơ thể anh sẽ biến thành một con lợn."
Lời nói của tôi đã kích động Chu Tụng An, biểu tình không thể khống chế, lấy đầu đập mạnh xuống đất.
"Không thể nào! Không thể nào!"...
Sau khi nhốt hắn vào nhà họ Tưởng, Tưorng Thiếu Thiên chở tôi trở lại trờng học.
Cậu ấy chưa quen với việc sống trong ký túc xá của trường, sau khi thả tôi xuống trước cổng trường, cậu ấy quay lại trở về biệt thự của mình.
Bây giờ đã là một giờ sáng, trên đường trong khuôn viên trường hầu như không có sinh viên nào khác.
Khi tôi quẹt thẻ để vào trường, một vài chàng trai vừa đi nhảy trong quán bar về từ từ đi theo phía sau tôi.
Tôi có thính giác rất tốt thậm chí tôi có thể nghe thấy giọng nói của họ từ xa.
"Nhìn xem, người trước mặt là Vân Như Ý sao?"
"Có thật là cô ấy không? Cô ấy về trường muộn thế?”