Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Những Chuyện Nhỏ Liên Quan Tới Việc "Đội Mũ Xanh" Của Cô Sau Khi Giả Chết - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:37:53
Lượt xem: 18

Diệp Tự Thu không nghĩ tới Lý Tắc còn có thể được Hoàng đế thả ra đi tìm nàng.

Lúc y khập khiễng đến, có vẻ như đã quỳ khá lâu, nhìn thấy nàng lại đứng thẳng một cách không tự nhiên, cố gắng giữ dáng vẻ hoàn mỹ.

Diệp Tự Thu tự nhiên hành lễ: “Điện hạ đến rồi?”

Lý Tắc vừa nhìn vẻ mặt của nàng, ánh mắt ảm đạm chút.

Y cố gắng lấy lại tinh thần: “Nàng không đến thăm ta thì ta không được phép đến tìm nàng sao?”

“Đương nhiên không phải.” Diệp Tự Thu đứng dậy tự mình châm trà cho y.

Lý Tắc hèn mọn nghĩ, ít nhất nàng không nghĩ sau này không để ý tới y.

Vậy là tốt rồi.

Hôm nay y đã chuẩn bị kỹ lưỡng xiêm y, là màu Diệp Tự Thu thích. Tuy rằng chân khập khiễng hoàn toàn có chút ảnh hưởng tới phong thái.

Y lại lặng lẽ gạch một gạch tên phụ hoàng.

Lý Tắc lại nhớ hướng dẫn của mẫu hậu, lắp ba lắp bắp mời: “Trung thu sắp đến rồi, nàng cùng ta đi xem đèn được không?”

Chết rồi, hình như không phải mẫu hậu nói như vậy.

Hơn nữa, Trung thu còn hơn nửa tháng nữa mới tới.

Trong lòng Lý Tắc đang tự đ.ấ.m mình một quyền.

Diệp Tự Thu sững sờ: “Hồi cung cùng nương nương ăn tết sao? Đó là đương nhiên rồi, ta…”

Lý Tắc ngắt lời nàng: “Không phải, không liên quan gì tới mẫu hậu! Là ta muốn, ta muốn mời nàng và ta…” Khuôn mặt y ửng đỏ, nở một nụ cười lấy lòng: “Mời nàng đi cùng ta.”

“Ta đã nghĩ rồi.” giọng điệu y nhẹ nhàng: “Có lẽ nàng coi ta như đệ đệ nhưng ta thật sự rất tốt. Nàng không nên vội vàng đưa ra quyết định như vậy có được không?”

Y giống như học thuộc lòng, nhanh chóng đưa ra trường hợp bi thảm mà nữ nhi một đại thần nào đó gả cho một kẻ không phải người, cảnh báo nàng không nên tùy tiện lựa chọn nam nhân.

\Bánh Táo Vị Đào 🦊/

Lúc này y lại nhớ tới chỉ điểm của Hoàng hậu, biểu hiện ra ưu thế của mình: “Ta và nàng cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, hiểu rõ nhau nhất.”

Làm tốt lắm, cứ tiếp tục đi.

Cô đúng là quá tuyệt vời!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhung-chuyen-nho-lien-quan-toi-viec-doi-mu-xanh-cua-co-sau-khi-gia-chet/chuong-13.html.]

Y tự cổ vũ bản thân nhưng nữ tử đối diện lại nhíu mày: “Bệ hạ còn chưa thuyết phục ngươi sao?”

Y giống như cà tím phơi sương: “Sao nàng nghĩ thế? Thật khó ta mới có thể có được sự đồng ý của ông ấy.”

Y đã chịu rất nhiều ủy khuất, đồng ý rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng, mặt mũi cũng không cần mà náo loạn mới có thể một câu trả lời như có như không của phụ hoàng: “Tự Thu nguyện ý thì trẫm sẽ không ngăn cản hai đứa.”

Không phải Lý Tắc không có dự cảm, có lẽ Diệp Tự Thu thật sự chưa từng nghĩ tới việc muốn gả cho y.

Nhưng trong lòng y ôm tâm lý may mắn. Trước kia nàng đối xử tốt với y như vậy, sao có thể từ chối y.

Được rồi, nàng thật sự từ chối.

Cho dù y có khoe mẽ lấy lòng như nào, Diệp Tự Thu cũng giống như đang nhìn một đứa nhóc ồn ào, không có một chút rung động nào.

Dầu muối không ăn.

Cũng không phải nói nàng không để ý tới y. Ngược lại, nàng không từ chối gặp y, cũng không từ chối nói chuyện với y. Nhưng chỉ cần nếu y biểu lộ tâm tư cầu hôn thì nhất định sẽ bị cự tuyệt.

Từ nhỏ tới lớn Lý Tắc chưa từng gặm qua xương cứng như vậy.

Đến từ một người mà y đã từng nghĩ sẽ không bao giờ làm khó y.

Thiếu niên khó tránh khỏi thấp thỏm không yên, hơn nữa vị Thái tử gia còn là kim tôn ngọc quý.

Y giận dỗi: “Nếu nàng vô tình với ta thì tốt nhất không nên gặp lại ta là được rồi. Tránh để cho ta nhớ mãi không quên.”

Y liếc nhìn vẻ mặt của nàng, thoáng hiện lên sự mất mát nhưng nhanh chóng khôi phục lại sự kiên quyết.

Diệp Tự Thu hỏi y: “Nếu ngươi và ta không trở thành phu thê, thì cũng không thành tỷ đệ, không làm bằng hữu tốt được có phải không?”

?

Lý Tắc luống cuống.

Y quá hiểu nàng. Nàng thật sự đang nghĩ chuyện này.

Chưa kịp buồn bã hay tức giận, trực giác nói với y trước tiên phải từ chối trước đã: “Đương nhiên là không.”

“Không thành phu thê thì thành cái khác cũng được.” Y ủ rũ nói.

Trên đường trở về Đông cung, Thái tử gia oán hận đá mấy hòn đá nhỏ trên đường, một bên hận mình không có tiền đồ, một bên lại tủi thân nàng tuyệt tình như vậy.

Loading...