Những Chuyện Nhỏ Liên Quan Tới Việc "Đội Mũ Xanh" Của Cô Sau Khi Giả Chết - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:27:58
Lượt xem: 39
Lá gan của Lý Tắc không lớn, Hoàng hậu nương nương nói đến phù thủy quỷ quái, y so với nữ chính trong truyện còn hoảng sợ hơn, hai tay hai chân đều thu lại chui vào trong n.g.ự.c Diệp Tự Thu, vừa chui vừa vỗ n.g.ự.c mình: “Tắc nhi không sợ, Tắc nhi không sợ.”
Cả đời này Diệp Tự Thu chưa từng im lặng như thế.
Khi nàng bốn tuổi cũng mẫu thân đi Mạc Bắc, nơi nam tử biết đi đã biết cưỡi ngựa.
Nam tử làm bằng nước như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nàng gặp.
Nhưng nhìn đứa trẻ một bên vội vàng vỗ bản thân, một bên còn muốn vỗ về nàng, còn nhỏ giọng thì thầm: “Tỷ tỷ cũng không sợ.”
Nàng lại cảm thấy Thái tử như vậy rất tốt.
Nàng nói: “Ta không sợ.”
Tiểu Thái tử mím môi, suy nghĩ một chút lại vui vẻ, lớn tiếng nói: “Được, vậy tỷ phải bảo vệ ta!”
Hoàng hậu nương nương cười đến mức cành lá cũng run theo.
Tình cảm giữa tiểu Thái tử và Diệp Tự Thu ngày càng thân thiết.
Y là bảo bối bệ hạ có được lúc gần bốn mươi tuổi, thiên kiều vạn sủng mà lớn lên, người nào ở trước mặt y cũng đều cực kỳ cẩn thận, coi y như búp bê làm bằng ngọc.
Tiểu Thái tử luôn bĩu môi kêu buồn chán.
Bây giờ thật khó mới có được một bằng hữu không coi y là bảo bối, y cực kỳ yêu thích, suốt ngày dính lấy Diệp Tự Thu. lúc khoe mẽ thì gọi nàng là tỷ tỷ, lúc quái gở thì cố ý gọi “Thu Thu, Thu Thu”.
Diệp Tự Thu không để ý tới y, y cũng không nổi giận.
Có đôi khi, Diệp Tự Thu cảm thấy tiểu thí hài này so với người thừa kế cùng tuổi của các thế gia khác, thật sự là vui vẻ quá mức.
Lòng Hoàng hậu nương nương lớn, nói gì mà bạn nhỏ thì nên vui vẻ hoạt bát.
Hoàng đế cũng dung túng, chuyện tìm thái phó cho Thái tử cũng vì thế mà kéo dài.
Con cháu thế gia bổn triều phần lớn ba bốn tuổi đã bắt đầu vỡ lòng, năm sáu tuổi đã có không ít danh xưng thần đồng. Lý Tắc thật sự kéo dài tới năm tuổi mới bắt đầu vỡ lòng.
Ngày đầu tiên nhập học, Lý Tắc rất hưng phấn, túm lấy tay Diệp Tự Thu một đường chạy đến Hoằng Văn điện.
Có lẽ Hoàng đế cũng biết nhi tử không có nửa điểm cơ sở nên tạm thời không tìm thư đồng cho y. Hoằng Văn điện chỉ có ba người bọn họ và Thuần Vu thái phó.
Hai bên hành lễ ngồi xuống.
Thuần Vu thái phó không rõ trình động của Hoàng Thái tử. Bệ hạ chỉ hàm súc nói: “Trẫm đối với Tắc nhi hơi cưng chiều một chút, ngày thường không dạy qua thứ gì, tiên sinh không cần giảng quá mức tối nghĩa.”
A, không dạy qua thứ gì tức là dạy bao nhiêu. Thuần Vu Hiền thử lấy trình độ trung bình của hài đồng thế gia năm tuổi để nói.
Đầu tiên nói “thơ”, ông ấy nghĩ, không “thơ” thì nói thế nào?
Thuần Vu tiên sinh không hổ là đại nho đương đại, ông ấy nói thâm nhập thiển xuất, Diệp Tự Thu nghe rất chăm chú.
Đột nhiên tay áo bị người khác kéo một chút, tiểu Thái tử nhỏ giọng gọi nàng: “Tỷ tỷ, ta không biết viết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhung-chuyen-nho-lien-quan-toi-viec-doi-mu-xanh-cua-co-sau-khi-gia-chet/chuong-6.html.]
Y cũng biết xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Trên giấy Tuyên Thành dùng để ghi chép rõ ràng chỉ có mấy chữ Hán đơn giản, kỳ lạ nhất là hai chữ Lý Tắc y cũng chỉ viết một họ.
Diệp Tự Thu im lặng.
Nàng động viên sờ bàn tay nhỏ bé của y, không giúp y điền tên.
Tiểu Thái tử đứng ngồi không yên, nghe được hồn bay ra tận ngoài trời, cuối cùng chịu đựng được một canh giờ sau, là thời gian nghỉ ngơi.
Diệp Tự Thu cầm lấy ghi chép của y đi tìm thái phó: “Tiên sinh, chỗ này đệ tử nghe không hiểu.” Nàng chỉ.
Thuần Vu thái phó theo đầu ngón tay nàng nhìn, chỉ có một chữ “Lý”, lại nhìn biểu cảm của tiểu Thái tử sao còn không hiểu.
Ông ấy gật đầu với Diệp Tự Thu: “Hạ thân giảng tiếp vấn đề này.”
Sau thời gian nghỉ ngơi, tiên sinh lấy quyển “Thiên Tự Văn”, ôn hòa nói: “Trước tin chúng ta học cái này.”
Tiểu Thái tử cuối cùng cũng thở hổn hển.
Lúc tan học, Lý Tắc lắc tay Diệp Tự Thu, niềm vui đã hoàn toàn bị học tập nuốt chửng.
Y tủi thân cho kéo lại lòng tự trọng cho bản thân: “Nhưng chữ ‘Tắc’ thật sự rất khó viết mà.”
“Ừm.”
\Bánh Táo Vị Đào 🦊/
Lý Tắc lặng lẽ nhìn tỷ tỷ, vẻ mặt nàng bình tĩnh, cũng không có ý cười nhạo.
Lúc này y mới không phục chút tức giận, ngửa mặt cười với nàng: “Sau khi chúng ta trở về, tỷ tỷ phải dạy ta viết nhé.”
“Được.”
Thuần Vu Hiền chân trước vừa tiễn đệ tử của mình, chân sau đã bị Tào công công của Ngự tiền mời qua.
Ông ấy một năm một mười nói về biểu hiện của hai đứa trẻ, xấu hổ xin lỗi: “Thần dạy không đúng cách, xin bệ hạ thứ tội.”
Trong lòng Hoàng đế có chút xấu hổ, ông ho nhẹ một tiếng, tự mình đỡ thái phó dậy: “Là trẫm dạy dỗ vô phương, tiên sinh khuất tài. Dạy học là sở trường của tiên sinh, tiên sinh tự định đoạt là được.”
Ban đêm hai người đế hậu tự thuật, Nguyên Gia Đế có chút ảo não: “Đúng là chúng ta quá cưng chiều Tắc nhi. Ngày thường không ai nói, đây là lần đầu tiên ta biết tuổi như Tắc nhi, những hài tử khác đều có thể làm thơ.”
Hoàng hậu lơ đãng: “Tắc nhi hôm nay còn quấn lấy Thu Thu đòi nàng dạy hắn viết chữ, cứ từ từ là được. Làm thơ ở độ tuổi này.” Bà ấy mỉm cười: “Nhiều người đều là thanh danh do người thân đại hữu lên tiếng.”
Bà ấy khẽ thở dài nói: “Chờ Tắc nhi lớn lên, hắn sẽ phải bận rộn lo lắng nhiều chuyện. Hắn nhu thuận như vậy, thừa dịp còn nhỏ, để cho hắn có thêm chút vui vẻ cũng không có gì.”
Nguyên Gia Đế đành phải nuốt lại những lời chưa nói hết vào trong cổ họng, ngược lại đề cập: “Tự Thu trời sinh thông minh, tâm tư nhanh nhẹn.”
“Đó là đương nhiên, nàng rất chăm sóc đệ đệ.” Hoàng hậu cuối cùng cũng có chỗ để tự hào: “Chờ đã, Lý Quân, chàng nghĩ cái gì vậy?”
Bà ấy đ.ấ.m trượng phu một quyền: “Chuyện bát tự chưa xem, chàng đừng tính toán lung tung.”
Nguyên Gia Đế nắm lấy tay bà ấy hôn một cái, lời nói lấp lửng trên bờ môi, không biết có nên nói hay không.