Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Những Chuyện Nhỏ Liên Quan Tới Việc "Đội Mũ Xanh" Của Cô Sau Khi Giả Chết - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:34:04
Lượt xem: 18

Năm Nguyên Gia thứ chín, Diệp Tự Thu cập kê.

Bệ hạ đã tặng nàng một phần đại lễ.

Diệp Tự Thu tự mình cầm lấy phần lễ vật này.

Khi nàng trở về Khôn Ninh cung, trên vạt áo còn dính vết máu.

Lý Tắc cẩn thận nhìn vẻ mặt của nàng. Chuyện của Diệp gia, Hoàng đế không giấu diếm y. Chín năm trước, Nguyên Thành của Diệp gia đóng quân bị Hung Nô vây quanh, thành bị thất thủ ra sao.

Diệp Tự Thu là một trong số ít người sống sót còn lại của Nguyên Thành.

Nàng trốn trong ngăn tủ bị t.h.i t.h.ể của ngầu hầu mẫu thân chặn lại, nghe thấy tiếng như ở chốn địa ngục nhân gian, đợi viện quân tới quá muộn.

Diệp Tự Thu từng hỏi Hoàng đế trước linh vị của phụ mẫu: “Bệ hạ, sao không thể tới sớm hơn một chút?”

Suốt ba tháng, một mình Nguyên Thành chiến đấu mà không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào.

Lương thảo sớm đã bị chặt đứt. Cuối cùng mọi người cũng ăn gần hết.

\Bánh Táo Vị Đào 🦊/

Hoàng đế nói: “Ngươi chờ một chút, cho dù là trẫm, chuyện gì cũng không thể lập tức làm ngay được.”

“Nhưng thù này trẫm nhất định sẽ báo.”

Chờ một chút, chính là chín năm.

Cái gì đã g.i.ế.c tướng quân?

Không phải là kẻ thù mạnh.

Là dục vọng vẩn đục đến từ bản thân, là ánh mắt tham lam.

Diệp Tự Thu ở trước mặt bệ hạ và Lý Tắc, trong ngục tối cắt đầu các tội nhân.

Bởi vì tư dục của bọn họ, mà mưa gió m.á.u thịt chốn biên cương Mạc Bắc không thể tới được kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhung-chuyen-nho-lien-quan-toi-viec-doi-mu-xanh-cua-co-sau-khi-gia-chet/chuong-9.html.]

Mặt nàng không chút thay đổi, vẻ mặt Lý Tắc lo lắng.

Cho đến khi nhào vào trong n.g.ự.c Hoàng hậu nương nương, Diệp Tự Thu mới yên lặng rơi lệ.

Từng giọt nước mắt như nện vào trong lòng Lý Tắc.

Lúc này y vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu thứ gọi là phong hoa tuyết nguyệt.

Y chỉ nghĩ đơn giản, ta không muốn nàng khóc nữa.

Vào ban đêm, Lý Tắc đi tìm nàng.

Diệp Tự Thu cập kê, trong dân gian đã là tuổi có thể xuất giá. Hai người sớm đã không thể quá mức thân mật.

Hoàng hậu nói điều này không tốt đối với thanh danh của Diệp Tự Thu. Bà ấy lo lắng nhìn đứa con trai của mình, giận dữ nói: “Đông cung của con chưa đủ lớn đúng không? Mỗi ngày cứ chạy tới chỗ mẫu hậu làm gì?”

Lý Tắc đành phải tìm tiểu thái giám yểm hộ giúp y lén lút chạy qua.

Cửa sổ không đóng. Y chống tay một cái là có thể nhảy vào, giống như hiến bảo móc ra một cái hộp nhỏ.

Diệp Tự Thu mở ra xem, là một cây trâm phương được chế tác hơi thô ráp.

“Thu Thu! Thế nào, thế nào! Tự ta học làm.” Chó con vẫy đuôi xung quanh nàng, còn vươn tay đẩy vết thương lên trước mặt nàng.

Diệp Tự Thu lộ ra nụ cười đầu tiên trong hôm nay: “Đa tạ.”

Nàng không đành lòng nói với tiểu ngốc tử này, loại trâm phượng này ngoại trừ mẫu thân y, không ai có thể đeo.

Đáng tiếc tiểu ngốc tử lại càng muốn thúc giục nàng: “Tỷ mau đeo lên xem!” Ánh mắt sáng ngời.

Nàng cười xin lỗi: “Chỉ có nương nương mới có thể đeo, ta cất đi có được không?”

Lý Tắc nói không cần nghĩ ngợi : “Vậy sau này ta cưới tỷ là được rồi! Tỷ đeo lên ta nhìn xem!”

Diệp Tự Thu sững sờ, nàng từ từ buông trâm xuống.

“Không được.” Nàng nói.

Loading...