Những Đóa Hồng Dính Máu - Chương 10: Góc nhìn của Hướng Dung
Cập nhật lúc: 2024-11-02 18:50:01
Lượt xem: 418
[Góc nhìn của Hướng Dung]
Theo những gì tôi nhớ được, thì tôi đã nhận ra mình khác với những đứa trẻ khác.
Khi bọn họ thấy gián thì la hét, tôi lại đi đến dùng đế giày đè bẹp con gián thành thịt nát.
Những con chuột làm cho người khác sợ hãi, trong tay tôi lại trở thành một món đồ chơi lẫn lộn với m.á.u me.
Hơn nữa, trong quá trình hành hạ những con vật này, tôi lại cảm thấy hưng phấn và vui vẻ.
Khi tôi sáu tuổi, tôi đang lột da một con thỏ còn sống thì bị bố mẹ phát hiện.
Họ nhìn tôi với vẻ hoảng sợ và đưa tôi đến một viện tâm thần.
Mỗi lần bố mẹ đến thăm tôi, họ đều khóc và nói rằng nhất định phải chữa trị cho tôi.
Nhưng tôi lại không cảm thấy mình bị bệnh.
Một năm sau, khi họ đến thăm tôi, họ mang theo một em bé.
Em bé hồng hào, vừa thấy tôi đã giơ tay ra và cười ngây ngô.
Họ nói, đây là em gái của tôi, tên là Hướng Tình.
Còn nói, Hướng Tình thường xuyên khóc, hôm nay vừa thấy chị gái mình thì đã cười.
Nhưng trong lòng tôi lại nghĩ đến việc chặt hai bàn tay nhỏ của em ấy để cho mèo hoang ăn.
Thời gian ở viện tâm thần trôi qua thật nhanh.
Hướng Tình từ một đứa trẻ nhỏ xíu đã lớn thành một cô gái xinh đẹp.
Mỗi lần em ấy đến đều sẽ chia sẻ với tôi nhiều chuyện xảy ra ở trường.
Nói liên tục, ồn ào c.h.ế.t đi được.
Có một lần, em ấy thấy những bức tượng đất mà tôi làm khi chán, rồi thốt lên:
"Wow, chị ơi, chị làm đẹp quá!"
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Chị có năng khiếu nghệ thuật thật, sau này nhất định sẽ trở thành nhà điêu khắc!"
Nghe lời em ấy, tôi thấy hơi buồn cười.
Mục đích của tôi khi điêu khắc chỉ là để phá hoại mà thôi.
Tạo hình đất sét thành hình người và động vật, rồi dùng d.a.o khắc cắt nát, dùng nắm đ.ấ.m đập vỡ, dùng chân đè bẹp.
Chỉ trong đó tôi mới tìm thấy một chút thú vị.
"Chị ơi, chị hãy khắc cho em một bức tượng nhé!"
"Như vậy thì khi em không ở đây, chị cũng có thể nhìn thấy em."
Thật buồn cười, ai lại nghĩ đến em ấy chứ?
Nhưng tối hôm đó, nghĩ đến khuôn mặt của Hướng Tình, tôi không thể không thức khuya để khắc cho em ấy một bức tượng.
Khuôn mặt của Hướng Tình tròn trịa, lần nào em ấy cũng nói rằng nếu khuôn mặt mình mảnh mai một chút thì tốt rồi.
Lần này, tôi cố ý khắc cho khuôn mặt em ấy thon gọn hơn một chút.
Lần sau khi em ấy thấy, chắc chắn sẽ rất vui vẻ nhỉ?
Cô ngốc này, chỉ cần một chút ngọt ngào là có thể làm bản thân vui vẻ rất lâu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhung-doa-hong-dinh-mau/chuong-10-goc-nhin-cua-huong-dung.html.]
Sau khi khắc xong, bên trong tôi lại cảm thấy một cơn khao khát phá hủy.
Thật muốn, từng chút một, xé nát khuôn mặt của em ấy.
Tôi cầm d.a.o khắc lên rồi lại buông xuống.
Đợi em ấy xem xong, rồi phá hủy nó cũng không muộn.
Nhưng đã lâu, Hướng Tình không đến nữa.
Ngay cả bố mẹ tôi cũng không đến thăm tôi.
Ha ha, họ đã quên tôi rồi sao?
Không sao, dù sao thì tôi cũng không cần thứ tình thân này.
Tôi cầm bức tượng của Hướng Tình, chuẩn bị đập mạnh xuống đất.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thể ra tay.
Tôi tùy tiện ném vào trong tủ, để nó ở đó ăn bụi cho qua.
Một tuần sau, viện trưởng đã dọn đồ đạc của tôi và cho tôi rời khỏi viện tâm thần.
"Bố mẹ em đã không thanh toán phí trong một thời gian dài, em hãy trở về tìm họ đi."
Tôi im lặng ngồi lên xe về nhà, khi đến nhà mới phát hiện cửa nhà đã phủ đầy bụi.
Mở cửa vào, trong phòng khách, có ba khung ảnh màu xám được đặt.
Bức ảnh của Hướng Tình ở giữa, cười rạng rỡ chói mắt.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như trong cơ thể mình, có âm thanh của đất sét vỡ vụn.
Chuyện nhà họ Hướng rất nổi tiếng.
Tôi hỏi qua một chút là đã biết được ngọn nguồn câu chuyện.
Một cơn sóng mạnh mẽ đã lâu không đến, bỗng nhiên ập tới.
Tôi nắm chặt d.a.o khắc trong tay, khắc ba cái tên lên tường rồi quay lưng rời khỏi quê hương.
Thành phố lạ lẫm khiến tôi cảm thấy hoang mang.
Tôi lên mạng tìm được tên người hướng dẫn của ba người đó.
Buổi tối, tôi lén vào nhà anh ta, định dùng máy tính của anh ta để tìm thông tin về ba người này.
Nhưng vừa vào phòng khách thì cổ tôi đã bị ai đó nắm chặt.
"Người lén lút theo sau tao mấy ngày nay, chính là mày đúng không?"
"Thằng nhóc, tao đã đề phòng mày rồi đấy."
Nhưng mà, tôi đâu có theo sau anh ta?
Không quan tâm, chỉ cần g.i.ế.c anh ta là được.
Dao khắc trong tay tôi, chính xác đ.â.m vào tim của Hứa Cường.
Anh ta còn chưa kịp kêu một tiếng thì đã mềm nhũn ngã xuống đất rồi.
Cổ bị bóp làm tôi hơi đau, tôi lấy một chai bia từ trong tủ lạnh ra.
Lục lấy điện thoại của anh ta rồi tôi bắt đầu tìm kiếm, nhưng phát hiện ra bí mật của Hứa Cường.