Những Đóa Hồng Dính Máu - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-02 18:49:32
Lượt xem: 512
"Em thật là đáng ghét."
"Đây rõ ràng là nơi tôi đã chọn để tự s.á.t, vậy mà em lại chiếm mất!"
Chị ấy... Cũng muốn tự s.á.t sao?
Tôi có hơi bối rối, chỉ có thể ngớ ngẩn trả lời:
"Vậy... Tôi sẽ nhường chỗ cho chị."
Nói rồi, tôi đi sang bên cạnh hai bước.
Chị ấy giận dữ lao tới, hét vào mặt tôi:
"Không được, nếu em muốn nhảy thì hãy đến chỗ khác đi!"
"Đây là nơi tôi đã chọn, để tôi nhảy trước."
Đột nhiên, tôi cảm thấy hơi tò mò.
Vì vậy tôi hỏi:
"Tại sao chị lại muốn chết?"
Cô ấy thở dài:
"Bởi vì lý do sức khỏe, tôi phải làm phẫu thuật một lần mỗi tháng..."
Câu nói này khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái.
Một tháng phải phẫu thuật một lần, đau đớn biết bao.
Nói xong, chị ấy nhìn về phía tôi.
"Còn em thì sao?"
Vì vậy, tôi đã kể hết mọi chuyện của mình cho chị ấy.
Chị ấy nhíu mày hỏi:
"Em không thấy có gì sai sai sao?"
"Kẻ xấu không bị trừng phạt, mà nạn nhân lại muốn chết."
"Điều này thật không công bằng."
Khoảnh khắc đó khiến tôi sững sờ.
Lần đầu tiên, có ai đó nói cho tôi những điều như vậy.
Các giáo viên chỉ nói: Tại sao chỉ bắt nạt em mà không bắt nạt người khác?
Bố mẹ luôn khuyên nhủ: Con phải nghe lời, nếu có xung đột với bạn bè thì hãy nhẫn nhịn một chút.
Nhưng những điều họ nói dường như không đúng bằng những gì cô gái trước mắt này nói.
Lúc này, chị ấy đi tới, chuẩn bị nhảy xuống.
"Em hãy nhắm mắt lại, khi tôi nhảy xuống sẽ rất kinh khủng."
Tim tôi đập thình thịch, vội vàng kêu lên:
"Chờ một chút!”
"Chị không nên từ bỏ như vậy, có thể bệnh của chị vẫn có thể cứu chữa được!"
Chị ấy quay lại mỉm cười rạng rỡ với tôi:
"Nếu muốn thuyết phục tôi thì em cũng không được từ bỏ."
"Như vậy mới công bằng."
Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau lùi lại trên nóc nhà.
Chị ấy mỉm cười nắm lấy tay tôi:
"Làm bạn nhé, chị là Kiều Nguyệt."
21.
Kiều Nguyệt đã trở thành bạn của tôi như vậy đấy.
Với sự giúp đỡ của chị ấy, tôi bắt đầu học cách phản kháng.
Những kẻ bắt nạt thấy tôi không dễ bị bắt nạt như trước, nên cũng không đến gây rắc rối cho tôi nữa.
Sau này tôi mới biết, hôm đó Kiều Nguyệt đã lừa tôi.
Chị ấy hoàn toàn không mắc bệnh nặng gì, phẫu thuật mỗi tháng thực ra chỉ là cắt tóc.
Nhưng tôi không tức giận, mà ngược lại cảm thấy thật tốt.
Bởi vì, tôi muốn làm bạn tốt với chị ấy suốt đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhung-doa-hong-dinh-mau/chuong-8.html.]
Thời gian trôi qua, Kiều Nguyệt đã đậu vào đại học.
Chúng tôi đã hẹn nhau, tôi cũng sẽ thi vào trường đại học mà chị ấy học.
Những năm tháng lớp 12 bận rộn, liên lạc của tôi với Kiều Nguyệt cũng giảm đi.
Mặc dù tôi không phản hồi kịp thời, nhưng chị ấy vẫn thường chia sẻ những điều thú vị ở đại học với tôi.
Trong buổi học quân sự, chị ấy đã được bình chọn là hoa khôi xinh đẹp nhất năm nhất.
Chủ tịch hội sinh viên cứ bám riết lấy chị ấy, nhưng chị ấy không thích kiểu người như anh ta.
Thậm chí dưới ký túc xá của chị ấy còn có một cái hầm bí mật.
……
Khi tôi thi xong, vui mừng gọi điện cho chị ấy để báo tin vui, thì phát hiện không thể kết nối được.
Tôi chạy đến nhà chị ấy, mới biết Kiều Nguyệt đã chết.
Chị ấy đã để lại di thư trên điện thoại trước khi nhảy lầu tự sát.
Tin tức này khiến tôi không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, tôi hoàn toàn không tin chị ấy lại tự sát.
Bởi vì chị ấy đã từng nói, tự sát là một sự trốn chạy.
Và triết lý sống của chị ấy là tiến về phía trước.
Tôi đã dành cả một mùa hè để điều tra, phát hiện ra nhiều điều phi lý.
Cái c.h.ế.t của Kiều Nguyệt dường như có liên quan rất lớn đến người hướng dẫn của chị ấy là Hứa Cường.
Vì chuyện này, Hứa Cường đã lấp l.i.ế.m và chỉ bồi thường một cách qua loa.
Để tìm ra lối thoát, tôi chỉ có thể nhắm vào Hứa Cường.
Vì vậy, tôi đeo găng tay và mũ, lén lút vào nhà Hứa Cường vào ban đêm.
22.
Tôi đã điều tra, vào lúc này Hứa Cường vẫn chưa trở về từ quán bar.
Biết đâu, tôi có thể tìm thấy một vài manh mối trên máy tính của hắn.
Lần phạm tội đầu tiên khiến tôi hồi hộp đến toàn thân run rẩy.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Kiều Nguyệt, cơ thể tôi như được tiếp thêm sức mạnh.
Phòng khách tối om, tôi không dám bật đèn, chỉ có thể đi dưới ánh sáng yếu ớt của ánh trăng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nhưng tôi chưa đi được vài bước thì đã vấp phải một thứ gì đó rồi ngã nhào xuống đất.
Cú ngã này khiến tim tôi gần như nhảy ra ngoài.
Đồ vật trên đất tối tăm, tôi không thể nhìn thấy được.
Sờ soạng lấy điện thoại, muốn xem rốt cuộc nó là gì.
Nhưng khi màn hình sáng lên, một gương mặt đầy m.á.u chiếm trọn tầm nhìn của tôi.
Trên đất là t.h.i t.h.ể của Hứa Cường!
Tôi hét lên, muốn chạy trốn, nhưng phát hiện đôi chân đã không còn nghe lời nữa.
Ngay lúc đó, đèn phòng khách bật sáng.
Tôi thấy một cô gái đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm một lon bia, cười tươi nhìn tôi.
"Với bộ dạng này, sao lại học người ta đi g.i.ế.c người vậy chứ?"
23.
Tôi sợ hãi nhìn chị ấy :
"Chị là ai?"
Chị ấy từ từ tiến lại, dùng chân đá vào t.h.i t.h.ể của Hứa Cường:
"Tôi chỉ đến để tra cứu thông tin, ai ngờ anh ta lại tỉnh dậy."
"Vậy tôi chỉ có thể g.i.ế.c anh ta mà thôi."
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, run rẩy nói với chị ấy :
"Giết người là phạm pháp..."
Chị ấy cười khinh miệt nhìn tôi:
"Cô ăn mặc như thế mà chạy vào nhà người khác thì không vi phạm pháp luật à?"