Nhược Nghi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-20 09:49:49
Lượt xem: 3,811
Ta vẫn thản nhiên, bình tĩnh.
"Vương phi nương nương, tiểu nữ chưa từng dùng hương phấn Đới Xuân Lâm, cũng chưa từng mua, đến cửa hàng tra xét là biết ngay."
"Ngược lại là hôm đó sau khi gặp Thái tử điện hạ, muội muội có tặng tiểu nữ một hộp, sáng nay trước khi ra cửa, muội ấy còn tự tay thoa cho tiểu nữ."
Hàm ý trong lời nói hết sức rõ ràng.
Tần Vương phi đã sống trong cung mấy chục năm làm sao có thể không hiểu?
Bà ta khinh bỉ liếc nhìn Lâm Nhược Uyển một cái, đã tin ta vài phần.
Lâm Nhược Uyển rùng mình một cái, lại kêu gào thảm thiết: "Nương nương thứ tội, là ta nhớ nhầm, hương phấn là ta sai người mua. Nhưng ta không biết Thái tử dị ứng với lưu huỳnh, việc này chỉ là ngoài ý muốn, ta tuyệt đối không dám mưu hại Thái tử!"
Tần Vương phi phẩy tay một cái.
Một cung nữ bị áp giải lên.
Lâm Nhược Uyển bỗng chốc kinh hãi, ánh mắt co rút lại, hoảng sợ đến thất thố.
"Lâm nhị tiểu thư đã đưa cho nô tỳ năm mươi lượng bạc, nhờ nô tỳ dò la hành tung của Thái tử điện hạ, lại còn hỏi nô tỳ điện hạ thích gì, ghét gì. Thậm chí ngay cả Thái tử điện hạ dị ứng với thứ gì, tuyệt đối không thể chạm vào thứ gì cũng đều bị nàng ta dò hỏi rõ ràng..."
Nữ cung nhân kia vừa khóc vừa nói, hai gò má sưng vù, in hằn dấu tay xanh tím.
Sau đó, chưởng quỹ của tiệm phấn thơm Đới Xuân Lâm cũng bị đưa đến.
Chưởng quỹ quỳ xuống, cẩn trọng khai báo: "Lâm phủ nhị tiểu thư là khách quen của tiểu điếm, thường xuyên ghé mua."
Thị nữ quát lớn: "Ngoài nhị cô nương ra, Lâm phủ còn ai mua nữa không?"
Chưởng quỹ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Tiểu nhân từng hỏi tỳ nữ của Lâm phủ nhị thư rằng, Lâm phủ Đại tiểu thư không thích dùng phấn thơm của tiệm chúng ta sao? Tỳ nữ của nhị tiểu thư cười nhạo đáp, Đại tiểu thư thì tính là gì chứ, chẳng có chút hiểu biết nào, không xứng để dùng."
Giọng nói chua ngoa cay nghiệt của tỳ nữ bị chưởng quỹ bắt chước y như đúc.
Lâm Nhược Uyển ngây người.
Nàng không ngờ Tần vương phi lại điều tra nhanh như vậy.
Từ việc dò hỏi tin tức, mua phấn thơm, cho đến cả cửa hàng hun bột lưu huỳnh trắng, đều bị tìm ra hết.
Nàng ta tự làm tự chịu, có miệng cũng không thể nào cãi lại được.
"Lâm nhị tiểu thư ngây thơ đơn thuần, có lẽ có ẩn tình."
Tiểu quận vương vẫn cứng đầu nói đỡ cho Lâm Nhược Uyển.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tần vương phi chỉ cười lạnh.
"Trưởng công chúa thông minh lanh lợi, sao lại sinh ra đứa con trai ngu ngốc như ngươi? Ta biết, ngày đó nàng ta rơi xuống nước, ngươi cứu nàng ta, rồi thích nàng ta có phải không?"
Tiểu quận vương gãi gãi đầu, sắc mặt hơi đỏ ửng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhuoc-nghi/chuong-7.html.]
"Đồ ngu! Ngươi cũng không nghĩ xem, ngày nàng ta rơi xuống nước là ngày gì!"
"Là ngày Thái tử một mình xuất cung!"
"Nàng ta muốn bám lấy Thái tử, lại bị ngươi nhặt được lợi, trong lòng không biết thế nào mà hận ngươi, ngươi thì ngu ngốc yêu nàng ta!"
Giọng nói Tần vương phi đầy vẻ châm chọc, ánh mắt khinh miệt.
Ánh mắt lướt qua Lâm Nhược Uyển sắc bén như một lưỡi dao, khiến nàng ta mặt mày tái mét, run lẩy bẩy.
Tiểu quận vương sững sờ: "Không thể nào ——"
"Hừ." Vương phi cười lạnh.
Sắc mặt tiểu quận vương dần dần đỏ lên vì xấu hổ và tức giận, vội vàng bỏ chạy.
Lâm Nhược Uyển khóc càng thêm thê thảm.
Trong tiếng khóc lóc thảm thiết này, có tiếng bước chân dần dần đến gần.
Thái tử tỉnh dậy, cố gắng chống đỡ thân thể đi tới, dựa vào cạnh cửa thở dốc.
Dưới sự điều trị của thái y, vết sưng đỏ trên mặt hắn đã hoàn toàn biến mất, chỉ là môi vẫn còn trắng bệch.
Nắm lấy tay Tần vương phi đang vội vàng đưa tới, ánh mắt hắn nhìn về phía ta, mỉm cười với ta, trao cho ta một ánh mắt trấn an.
"Di mẫu, không thể làm hỏng danh tiếng của Lâm Đại tiểu thư."
Giọng nói thanh nhã của Thái tử kiên định và mạnh mẽ.
Tần vương phi hiểu rồi.
Nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Thái tử, ta cũng hiểu rồi.
Hắn muốn cưới ta, thì không thể để tỷ muội của ta mang tội danh mưu hại Thái tử.
Việc này nhất định phải đè xuống.
Tần vương phi trầm ngâm: "Ta lập tức vào cung, thương nghị với Hoàng hậu nương nương."
Thái tử gật đầu: "Làm phiền di mẫu."
Lâm Nhược Uyển hoàn toàn ngã quỵ xuống đất.
Nếu bẩm báo việc này lên Hoàng hậu, Hoàng hậu nhất định sẽ nổi giận.
Tội c.h.ế.t có thể miễn, tội sống khó thoát.
Nàng ta cả đời này không chỉ không gả được cho Thái tử, mà ngay cả những gia đình danh giá có chút tiếng tăm ở kinh thành, nàng ta cũng không gả vào được nữa.
Mắt đảo một vòng, Lâm Nhược Uyển ngất đi.