Nhược Trân Bảo - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-05-22 10:02:58
Lượt xem: 366
32.
Sáng sớm hôm sau, Thập nhất công chúa đến còn mang theo một viên dạ minh châu thật to cho ta xem.
Ta há hốc mồm khi nhìn thấy viên dạ minh châu này, ngạc nhiên hỏi: “ Nó..... To thế này sao ?
Thập nhất đắc ý cười: “ Ta từ tàng khố của phụ hoàng trộm ra đó, gắn nó lên mũ phượng của muội, như thế mới phát huy tốt nhất công cụng của nó !”
“ Muội nói có phải là ta nên gọi muội là hoàng tẩu không nhỉ.” Thập nhất sáp đến trước mặt ta, mở một nụ cười xấu xa.
“ Thập nhất ! Tỷ lại trêu muội nữa !”
Thập nhất không để ý đến ta, vẫn sáp lại gần nói: “ Từ ngày muội bắt đầu vào cung, đã định sẵn sẽ trở thành hoàng tẩu của ta, chỉ là ta không biết muội sẽ là tẩu tẩu của vị hoàng huynh nào thôi.”
Nói xong ra vẻ bất lực xòe tay : “ Ai bảo ta là nhỏ nhất chứ.”
Ta ngơ ngác luôn rồi: “Không phải muội vào cung để làm thư đồng cho công chúa sao ?”
Thập nhất công chúa chỉ hận rèn sắt không thành thép dùng tay chọc vào đầu ta nói : “ Muội có bị ngốc không vậy hả ? Cái đó đều là chiêu bài cả thôi.”
“Dù sao trước khi tướng quân qua đời, ông ấy đã đặc biệt giao phó thái tử ca ca nhất định phải chăm sóc muội thật tốt.”
Cô ấy thở dài: “ Vì lê dân bách tính trăm họ mà chết, thật đúng là vinh quang tối thượng đó.”
Sau đó cô ấy nhảy xuống khỏi ghế, nắm tay lại làm mấy động tác rồi hỏi ta : “Muội nói xem giờ ta không làm công chúa nữa, làm nữ tướng quân thì thế nào nhỉ ? Giống như cha muội vậy, thủ hộ thiên hạ !”
Ta nghĩ đến vết sẹo gớm ghiếc trên lưng cha, liều mạng lắc đầu nói: “ Tuyệt đối không được ! Tỷ sẽ đau c.h.ế.t đấy, tỷ đừng có đi nha !”
Thập nhất thấy ta lo lắng, vội vàng nói được được được, sau đó cầm lấy hồng anh thương đi ra ngoài.
33.
Ban đêm, ánh trăng chiếu trên đầu cành liễu, lần này thái tử không còn kèm ta học bài nữa, mà lấy ra một bình rượu, Sau khi tự rót cho mình ba ly, lại chỉ rót cho ta nửa ly.
“ Rượu hoa quế, không cay đâu.” Giọng hắn ấm áp nói.
Sau khi nhấp một ngụm nhỏ, ta cảm nhận được vị ngọt ngào của rượu hoa quế, ta gật đầu cười nói: “Ngon thật đấy!”
Thái tử điện hạ uống một ly rượu, sau khi ho hai tiếng, nhìn ta nói: “Trân Trân, muội có chuyện muốn hỏi ta sao?”
“ A nương muội, bà ấy có khỏe không ?”
Trà Đào Cam Sả
Thái tử dịu dàng nhìn ta, rồi đẩy chiếc bánh hạt dẻ trên bàn trước mặt ta, dùng giọng nói ấm áp nói với ta: “Bà ấy sống tốt, có rất nhiều tiền, còn có rất nhiều bảo bối, không chỉ có nương muội, còn có hoàng hậu nương nương. Bọn họ đều sống rất rất tốt."
Bây giờ ta mới cảm thấy nhẹ nhõm, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, ta thở dài nhẹ nhõm và mỉm cười nói: “Thế thì tốt rồi.”
Tiếp đó, ta hỏi ra vấn đề mà mấy ngày nay làm ta khó chịu : “ Ngày đó, Lục điện hạ nói như thế là có ý gì vậy ạ ?”
Thái tử điện hạ trầm ngâm một lát, sau đó ngước mắt lên nhìn ta, nhẹ nhàng nói: “Ta đã cùng với phụ thận muội làm một giao dịch.”
“ Thời gian đó, mẫu tộc ta đang từng bước suy yếu, quân địch áp sát, phụ thân muội không có khả năng sống sót trở về. Ông ấy đối với quý phi đã trở thành thứ bỏ đi, là ta đã bí mật đến thuyết phục ông ấy, bảo ông ấy viết huyết thư khuyên răn hoàng đế.Ông ấy bảo ta viết chiếu thư, đưa về kinh thành, bảo đảm hai tỷ muội muội sẽ lên làm hoàng phi chi vị.”
Hắn xoa đầu ta nhẹ nhàng nói: “ Đó chính là lý do vì sao mà quý phi lại ghét muội, Sẽ không có ai mềm lòng nương tay với kẻ đã phản bội mình, chứ đừng nói đến kẻ trực tiếp đoạt đích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nhuoc-tran-bao/chuong-12.html.]
Thái tử điện hạ nói một tràng, nhưng ta không hiểu, mặc dù hắn đã cố gắng hết sức để có thể diễn đạt cho ta hiểu.
Ta chỉ biết là thái tử điện hạ và cha ta đã giao dịch với nhau, sau đó ta trở thành Thía tử phi.
Ta gật đầu hiểu ý, Thái tử lại uống thêm mấy ly rượu nữa, mỉm cười nhìn ta, nhẹ giọng nói: “ Trân Trân, nếu muội hối hận, ta cũng sẽ không ngăn cản sự lựa chọn của muội.”
Giọng nói của hắn rất nhỏ, ta gần như không thể nghe thấy được.
“ Vị trí thái tử phi này, muội có muốn làm không ?”
Ta cau mày hỏi thái tử: “ Vì sao phải hối hận ạ ?”
Ta dừng một chút, thận trọng hỏi hắn: “ Là điện hạ cho rằng muội không có học vấn, nên không muốn cho muội làm Thái tử phi sao ạ ?”
Sớm biết như thế thì ta nên đọc nhiều sách hơn một chút, đến cuối cùng cũng sẽ không đến mức bị mất thứ mình thích như thế đâu nhỉ, Haizzz.
Thái tử điện hạ ngơ ra một lúc, sau khi tỉnh táo lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nụ cười rạng rỡ như gió xuân, trịnh trọng hứa hẹn: “ Được, Trân Trân sẽ là thái tử phi duy nhất của ta.”
34.
Lục hoàng tử và quý phi bị biếm vào lãnh cung.
Ta nhận được tin là lúc ta còn đang chuyên tâm xem lại những cuốn sách là thái tử dạy cho ta.
Ta hỏi Thôi ma ma tại sao, nhưng thôi ma ma không nói với ta, bảo ta chuyên tâm xem sách.
Ta đi hỏi a tỷ, a tỷ cũng không nói với ta, thậm chí tỷ ấy còn nổi cáu hỏi ta: “ Muội thuộc hết sách chưa? Nếu chưa học thuộc thì đừng có lo chuyện bao đồng.”
Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầm cuốn sách lên và tiếp tục đọc thuộc lòng dưới sự giám sát của họ.
Nhưng ta học đến tận khuya mà thái tử điện hạ vẫn chưa quay về.
Ta muốn hỏi huynh ấy là liệu ta có thể chỉ đọc thuộc hai chương đầu của cuốn “ Đạo đức kinh” thôi được không.
Thôi ma ma bảo ta hãy nghỉ sớm đi, đừng đợi nữa.
Ta bướng bỉnh lắc đầu: “ Nhưng mà, con muốn nói với huynh ấy càng sớm càng tốt rằng là con chim con nuôi đã lớn rồi đấy.”
Ta đợi ngày này qua ngày khác nhưng thái tử điện hạ vẫn chưa quay về.
Ta học thuộc lòng, học rồi lại học nhưng học không nổi nữa rồi, ta cầu xin a tỷ, xin tỷ ấy nói cho ta biết rốt cuộc thái tử điện hạ đã đi đâu.
A tỷ nhìn ta, trong mắt ầng ậc những giọt nước mắt lấp lánh, nhỏ giọng nói mấy chữ : “ Ở Khôn Ninh cung.”
Trên đường vào cung, trong lòng ta bông nhiên cảm thấy rất hoảng loạn, cảm giác hoang mang đó giống như lúc hoàng hậu nương nương tạm biệt ta vậy.
Ta rất sợ thái tử cũng sẽ giống như hoàng hậu, đi đến một nơi rất rất xa.
Ta thực sự chờ không nổi nữa, vứt bỏ mọi lễ nghi đã học trước đó, nhấc chân chạy thật nhanh dọc hành lang dài trong cung.
A tỷ đang đuổi theo ta phía sau : “ Trân Trân, muội chạy nhanh như vậy, a tỷ không đuổi kịp muội.”
Nhưng mà a tỷ, nếu muội chạy không nhanh, muội sợ huynh ấy sẽ bỏ muội mà đi mất.